Đại Mộng Tưởng Gia

Chương 23

“Tôi đúng là không có tiền, nhưng thời buổi này kiếm tiền đâu có khó. Sau huấn luyện quân sự, tôi sẽ đi tìm việc làm thêm. Nhận tiền của anh thì coi là gì chứ?”

Tạ Hoài không đáp lại thẳng thắn lời cô, ánh mắt lười biếng lướt dọc theo người cô:

“Cô là con gái, lần trước nói tôi bị điếc tớ còn chưa tính sổ, giờ lại gọi cả họ tên ra rồi à?”

Ánh mắt cậu nhìn cô mang theo vẻ dò xét. Hạ Hạ lập tức đổi giọng: “Anh Hoài.”

Cô cúi đầu, ngoan ngoãn, giọng nói mềm mại dễ nghe.

Tạ Hoài nhìn cô, sắc mặt suy tư: “Cô đến đây học, người nhà không cho tiền sinh hoạt à?”

Hạ Hạ vẫn giữ nguyên tư thế đưa tiền, không trả lời.

Tạ Hoài cũng không hỏi thêm. Anh nhận lấy tiền, chỉ rút lại đúng số tiền đồ ăn rồi đặt ở góc bàn: “Triệu Nhất Lôi với Giang Cảnh Châu bảo tôi keo kiệt, cô nghe cho vui thôi, đừng tin thật.”

“Dù tôi có keo kiệt đến mấy,” Tạ Hoài nói với vẻ bình thản, “cũng không đến mức phải đòi tiền ăn của một cô gái.”

Anh nói tiếp: “Tôi không để cô gọi tôi một tiếng ‘anh Hoài’ một cách vô nghĩa.”

Anh cúi người xách hộp cơm rỗng mà Hạ Hạ vừa ăn xong rồi rời khỏi phòng. Lúc đi đến cửa, cậu quay đầu lại nhìn cô: “Trà sữa không bán được nữa rồi. Đợi cậu nghỉ ngơi xong, tiếp tục làm việc cho anh Hoài nhé.”

Chiều tối, Chúc Tử Du đến thăm, phía sau còn có Triệu Sam Kỳ và Thái Vân. Ba người rõ ràng chia làm hai phe. Chúc Tử Du vào phòng không nói một lời, lập tức ngồi xuống bên cửa sổ chơi điện thoại.

Ngược lại, Triệu Sam Kỳ lại bước tới gần: “Hạ Hạ, cậu không sao chứ? Tớ nghe nói cậu ngất xỉu, cả buổi chiều tớ chẳng còn tâm trí đâu mà tập huấn.”

Thái Vân cười tươi: “Đúng đó, bọn tớ còn chưa kịp ăn gì đã chạy qua đây rồi.”

Từ sau khi bầu chọn lớp trưởng tạm thời, Thái Vân đột nhiên trở nên thân thiết với Hạ Hạ, có đồ ăn vặt thì hỏi cô có muốn ăn không, buổi sáng còn gọi cô cùng đi đến sân huấn luyện. Hạ Hạ cũng không còn nghe thấy cô nói xấu sau lưng nữa, thỉnh thoảng còn thấy cô ra mua trà sữa ở quầy của Tạ Hoài.

Thái độ của cô ấy thay đổi, Hạ Hạ cũng xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cười vui vẻ trò chuyện cùng cô.

Triệu Sam Kỳ bỗng nhiên hỏi: “Tạ Hoài không có ở đây à? Tớ nghe nói là cậu ấy đưa cậu đến đây.”

Hạ Hạ đáp: “Cậu ấy đi rồi.”

Triệu Sam Kỳ có chút tiếc nuối: “Đi rồi à…”

Cô trò chuyện với Hạ Hạ thêm một lúc thì bị Thái Vân kéo đi nhà vệ sinh.

Chúc Tử Du lúc này mới ngẩng mắt khỏi điện thoại, giọng không mấy thân thiện: “Cậu với Thái Vân có gì mà nói chuyện?”

“Liên quan gì đến cậu?” Hạ Hạ thản nhiên đáp.

Kể từ sau đêm đi ăn đồ nướng hôm đó, Chúc Tử Du chưa từng nhắc lại chuyện xảy ra trên xe buýt. Đó là bí mật ngầm giữa hai người, không ai nói ra, nhưng cả hai đều hiểu.

Chúc Tử Du thường xuyên tám chuyện với cô, Hạ Hạ thì im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lại một hai câu, còn phần lớn thời gian chỉ yên lặng. Thế nhưng dù cô không nói gì, Chúc Tử Du vẫn như thể có khả năng đọc được lòng người, luôn biết cô đang nghĩ gì. Cứ như là sự hòa hợp về tâm hồn bẩm sinh, tính cách hợp nhau một cách lạ kỳ.

Dù sao thì Chúc Tử Du cũng hiểu rõ cô là kiểu người nào, nên Hạ Hạ cũng chẳng cần phải tỏ ra gì trước mặt cô ấy.

Chúc Tử Du bắt chéo chân: “Không liên quan đến tớ thì liên quan đến cậu được không? Tin Tạ Hoài bán trà sữa là do Thái Vân mách với Y Mĩ Hiền đấy, cậu không biết à?”

Hạ Hạ nhìn thấy vẻ đắc ý hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của cô nàng, chậm rãi nói: “Chúc Tử Du, cậu đúng là kiểu người xấu từ trong ra ngoài. Chỉ thấy cậu suốt ngày nói xấu Thái Vân, chưa bao giờ đưa ra được bằng chứng gì. Cậu xúi tớ gây sự với cô ta thì cậu được lợi gì?”

“Lần này thì có bằng chứng thật.” Chúc Tử Du lướt điện thoại, mở một đoạn ghi âm.

Trong đó vang lên giọng Thái Vân: “Không phải chỉ mình Tạ Hoài, là cả Hạ Hạ và Tạ Hoài cùng bán đấy. Có nhiều bạn bị họ ảnh hưởng lắm...”

Hạ Hạ: “…”

Chúc Tử Du tỏ vẻ tiếc nuối: “Tớ cũng đâu muốn giống biếи ŧɦái mà đi nghe lén người khác gọi điện. Nhưng sáng nay đi vệ sinh thì đúng lúc cô ta đang ở buồng kế bên gọi điện mách lẻo. Cô ta còn nhấn mạnh với Y Mĩ Hiền đến ba lần là chuyện này không phải một mình Tạ Hoài làm, mà cậu là ‘nhân vật nòng cốt’ đấy. Cậu bảo tớ chịu nổi không? Tất nhiên là phải nói cho cậu biết.”

Hạ Hạ xoa thái dương, bất đắc dĩ nói: “Gần đây không thấy cô ta nói xấu sau lưng, tớ còn tưởng cô ta thay đổi thật rồi.”

Chúc Tử Du cười khẩy: “Cô ta tốt với cậu là sợ sau huấn luyện quân sự cậu sẽ tranh cử lớp trưởng với cô ta thôi. Nhưng chuyện nói xấu trước mặt giáo viên thì cô ta có tiếc gì đâu? Làm vậy thì đến lúc cậu tranh chức lớp trưởng, trong mắt giảng viên cậu đã bị mất điểm rồi.”

Hạ Hạ liếc cô một cái: “Cũng nhìn rõ thật đấy. Thế ai là người đầu tiên ép tớ ra tranh cử lớp trưởng hả?”

Chúc Tử Du mặt dày đáp: “Tớ là vì muốn tốt cho cậu.”

“Thôi đi.” Hạ Hạ nói, “Tốt cho tớ thì chưa biết, nhưng chắc chắn là để ngứa mắt với Thái Vân rồi.”

Chúc Tử Du nắm lấy tay cô, vừa xoa xoa vừa cười nũng nịu: “Hạ Hạ, đừng do dự nữa, lấy khí thế xử mấy tên biếи ŧɦái sàm sỡ mà xử cô ta đi! Nếu cậu muốn đấu với Thái Vân, tớ chắc chắn ủng hộ. Cô ta làm chuyện này quá ti tiện. Hại cậu thì thôi đi, liên quan gì đến Tạ Hoài chứ?”

Hạ Hạ im lặng hồi lâu, mãi sau mới mở miệng: “Cậu đi kiếm cho tớ một quả táo.”

Chúc Tử Du sững người: “Cái bệnh viện quái quỷ này hoang vu thế, tớ biết đi đâu mà tìm táo cho cậu?”

Đôi mắt đen láy của Hạ Hạ nhìn chằm chằm vào cô: “Tớ mặc kệ cậu tìm ở đâu, bây giờ đi ngay.”

Chúc Tử Du đành đứng dậy ra ngoài. Hai phút sau, cô ôm về một quả táo đỏ lấy từ giỏ trái cây của phòng bệnh bên cạnh.

Cô vừa bước vào, Triệu Sam Kỳ và Thái Vân cũng vừa đi vệ sinh xong quay lại.

Thái Vân cười thân thiết: “Tối nay bọn tớ còn việc, tớ với Sam Kỳ đi trước nhé.”

Hạ Hạ lại trở về vẻ dịu dàng và yếu ớt thường ngày, khuôn mặt trắng bệch vì mệt mỏi càng khiến người ta trông thấy mà thương xót.

“Thái Vân.” Cô cất giọng nhẹ nhàng gọi lại, “Đợi đã.”

Cô kéo tay Thái Vân, đặt quả táo vào lòng bàn tay cô: “Cầm cái này đi.”

Thái Vân và Triệu Sam Kỳ liếc nhìn nhau: “Chỉ đưa cho tớ thôi à? Sam Kỳ không có?”

Hạ Hạ mỉm cười nhìn cô.

“Không cần đâu.”

Thái Vân định đặt quả táo lại chỗ cũ, nhưng cổ tay lại bị Hạ Hạ giữ chặt. Tay Hạ Hạ rất nhỏ, trắng trẻo mềm mại, xương ngón tay mảnh khảnh, những mạch máu dưới da lộ ra màu xanh nhạt.

Nhưng cô lại rất khỏe. Thái Vân theo phản xạ định giật ra, nhưng lại kinh ngạc trước lực siết nơi tay cô gái nhỏ, không cách nào thoát ra được.

Cô nhìn vào mắt Hạ Hạ. Cô gái kia rõ ràng đang cười, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một tia sáng khó gọi tên ánh sáng lẽ ra phải là thứ ấm áp, nhưng phản chiếu từ đôi mắt cong cong ấy lại khiến Thái Vân toát mồ hôi tay.

Một cảm giác căng thẳng không rõ lý do dâng lên trong lòng Thái Vân.

Cô không hiểu Hạ Hạ định làm gì, giọng cũng nhỏ lại: “Hạ Hạ, giờ tớ không muốn ăn táo.”

Hạ Hạ buông tay ra, tựa vào chiếc gối mềm bên đầu giường.

Cô mỉm cười nhìn Thái Vân: “Vậy thì cậu cầm đi vứt cũng được.”