Ông ta khịt mũi: “Nhõng nhẽo như đàn bà, học giỏi thì có ích gì? Mày cũng đừng mơ tao sẽ cho tiền học đại học. Thi xong rồi thì đi làm trả nợ lại những năm tao nuôi mày.”
Hạ Hạ cụp mắt, không nói gì. Kỳ kinh nguyệt thật sự đến vào sáng ngày thi đại học thứ hai. Trưa hôm đó, khi về nhà nghỉ, bụng dưới của Hạ Hạ đã đau đến không chịu nổi. Hôm đó là ngày Ngụy Kim Hải nghỉ ca, vừa từ dưới lầu xách về hai chai rượu cao lương. Hạ Hạ ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt trắng bệch.
Ngụy Kim Hải chuẩn bị đi ngủ trưa thì bị cô gọi lại: “Bố, bố có thể cho con mượn 50 tệ không? Con muốn đi mua thuốc giảm đau…”
Trong nhà vẫn còn loại thuốc giảm đau rẻ tiền chỉ vài tệ một gói mà Ngô Lệ vẫn hay dùng. Hạ Hạ uống loại đó nhiều năm đến mức đã nhờn thuốc. Với mức độ đau của cô, dù là thuốc tốt nhất cũng chỉ có thể giảm bớt đôi chút.
Ngụy Kim Hải đặt rượu xuống, từ tủ lạnh lấy ra một túi táo đỏ và một túi sơn tra.
“Thuốc giảm đau gì mà đòi 50 tệ? Muốn moi tiền cũng đừng moi tao.” Ông ta cười lạnh. “Không cần thuốc gì cả. Mấy hôm trước lão già dưới lầu dạy tao một bài thuốc dân gian, lão còn già thế mà uống được, mày trẻ như vậy uống chắc chắn không sao.”
Ông ta đem táo đỏ, sơn tra và vài vị thuốc Bắc không rõ tên nấu thành một nồi canh chua, đẩy đến trước mặt Hạ Hạ: “Ăn đỏ bổ đỏ, không phải mày đến tháng à? Uống cái này là hợp rồi.”
Hạ Hạ yếu ớt nói: “Bài thuốc này vô tác dụng… con uống cũng không có ích gì…”
“Hạ Hạ lớn rồi đấy.” Ngụy Kim Hải giọng đầy mỉa mai, “Tao đưa cái gì cũng không thèm uống, xem thường tao rồi phải không?”
Hạ Hạ không muốn tranh cãi với ông ta. Nhiều lần trải nghiệm trước đó đã cho cô biết, những lúc như thế này tuyệt đối không nên đối đầu với Ngụy Kim Hải.
Ông ta là kiểu đàn ông trọng nam khinh nữ cực đoan, khống chế mọi thứ một cách bệnh hoạn. Ông ta ghét nhất là những gì vượt ngoài tầm kiểm soát. Mà trớ trêu thay, cả cuộc đời ông ta sống mơ hồ, không có tương lai, chỉ có thể kiểm soát được hai người phụ nữ phụ thuộc vào ông ta để sống là Ngô Lệ và Hạ Hạ. Một khi không được như ý, nhẹ thì đập nồi đập bát, nặng thì giơ tay tát, mắng nhiếc thậm tệ.
Hạ Hạ bị ép phải uống hết một bát nước sơn tra chua đến tê răng. Sợ ông ta dây dưa thêm, cô vội vàng cầm cặp sách rồi bước ra khỏi nhà. Trên đường đến điểm thi, cô gọi điện cho Bình Giai Bằng, nhờ cậu lát nữa ghé hiệu thuốc mua giúp mình một hộp thuốc giảm đau.
Sau hai năm quen nhau, đây là lần đầu tiên cô mở lời xin cậu một điều gì đó. Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ phím lạch cạch, Bình Giai Bằng ậm ừ vài câu qua loa rồi cúp máy.
Giờ nghỉ trưa, phòng thi chưa mở cửa, Hạ Hạ ngồi ở bồn hoa dưới lầu học thuộc bài luận tiếng Anh. Nhưng cơn đau quặn bụng dưới khiến cô không thể nào tập trung nổi.
Bình Giai Bằng mãi đến 20 phút trước giờ thi mới hớt hải chạy đến. Lúc đó, các thí sinh xung quanh đều đã vào trong phòng thi, chỉ còn Hạ Hạ đứng ngoài đợi cậu. Trên người cậu nồng nặc mùi khói thuốc từ tiệm net, xộc vào khiến mắt Hạ Hạ cay xè.
Cô hỏi: “Thuốc, cậu mua chưa?”
Bình Giai Bằng đáp: “Quên mất.”
Hạ Hạ im lặng rất lâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu: “Ngoài chơi game ra, cậu còn biết làm gì nữa không?”
Bình Giai Bằng vừa thua game, tâm trạng đang bực bội. Nghe giọng điệu của cô không vui, cơn giận trong lòng cũng bốc lên: “Cậu trách tớ à? Tớ đã nhắc cậu uống thuốc sớm mà cậu không nghe. Cậu đi từ nhà tới đây, dọc đường bao nhiêu tiệm thuốc, không tự đi mua, lại bắt tớ mua cho cậu?”
“Hạ Hạ, từ bao giờ cậu bắt đầu mở miệng đòi tớ cái gì rồi?”
Hạ Hạ đứng dưới cái nắng chang chang giữa trưa tháng Sáu, gió nóng hầm hập lướt qua mặt, làm mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi bên tai dính bết lại. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó. Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng như hiểu ra một vài điều.
Những lời đồn đại trong trường, cô đều đã nghe qua. Bình Giai Bằng không thể không biết. Dù ngoài miệng không nhắc đến, nhưng chắc chắn cậu đã từng nghe thấy.
Hạ Hạ ở bên Bình Giai Bằng là vì tiền. Nếu chưa từng nghe, nếu trong lòng chưa từng hoài nghi, thì câu nói khi nãy, cậu sẽ không buột miệng nói ra dễ dàng như vậy.
Hạ Hạ bình tĩnh hỏi: “Cậu thực sự quên, hay là cố ý?”
Bình Giai Bằng hậm hực đáp: “Đúng, tớ cố ý đấy, được chưa?”
Giám thị ngoài cửa gọi nhắc ba lần, Hạ Hạ quay người bước vào phòng thi. Bình Giai Bằng thi cùng phòng với cô. Vừa cãi nhau với cô xong, mặt lạnh như băng dù vẫn điển trai, nổi giận kiểu thiếu gia, vứt mạnh cặp sách ngoài cửa làm vang lên một tiếng "rầm" đầy tức tối.
Hạ Hạ không còn tâm trí đâu để để ý đến cậu nữa. Khi đề thi được phát ra, cô đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Phần nước chua vừa uống lúc nãy đang sôi lên trong bụng, đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt không dứt.
Đó là một kiểu đau không thể hình dung bằng lời đau hơn mọi khi rất nhiều. Như thể có đôi bàn tay thọc vào bụng dưới của cô, cố sức moi móc, lại như có cả vạn chiếc xe ủi nghiền nát từng tấc da tấc thịt. Hạ Hạ gục đầu xuống bàn một lúc, giám thị đi đến hỏi thăm tình hình, cô chỉ lắc đầu, rồi gắng gượng ngồi thẳng dậy tiếp tục làm bài.
Kỳ thi mới được nửa chừng, Hạ Hạ cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa. Giám thị liên lạc gọi xe cấp cứu. Cô lúc tỉnh lúc mê, cơn đau khiến đầu óc mơ hồ, không còn tỉnh táo.
Bên tai cô là một tràng âm thanh hỗn loạn, tiếng cáng được đưa vào, tiếng giám thị yêu cầu thí sinh giữ trật tự, tiếng bước chân vội vã, tiếng thanh tra phòng thi quát lớn bảo người ngồi xuống.
Cô cố gắng mở mắt, trong tầm nhìn lờ mờ, thấy gương mặt của Bình Giai Bằng bên cạnh chiếc cáng. Buổi chiều ngày thi cuối cùng, Hạ Hạ ngất xỉu ngay trong phòng thi. Bình Giai Bằng vứt luôn bài thi tiếng Anh làm được một nửa, chạy theo sau nhân viên y tế ra khỏi phòng thi.
Chương 13
Tạ Hoài đã nhặt lại chiếc bình giữ nhiệt mà Hạ Hạ để quên trên sân trường. Bình của cô rất cũ rồi, lớp hình dán hoạt hình trên thân bình màu trắng đã bị mài đến mức gần như không nhìn ra nổi.
Nước trong bình có vị ngọt, Hạ Hạ liếc nhìn Tạ Hoài: “Đường nâu ở đâu ra vậy?”
“Đi mua.” Tạ Hoài ngồi trên bậu cửa sổ, tựa lưng vào tấm kính phía sau.
Anh nói câu đó với vẻ mặt rất thản nhiên, tay thì nghịch ngợm chọc vào mấy chiếc lá của cây trầu bà trên bậu cửa.
Hạ Hạ uống ừng ực hơn nửa bình: “Siêu thị xa lắm, lần sau đừng chạy đi mua nữa.”
Tạ Hoài từ bậu cửa bước xuống, tiến lại gần giường bệnh, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Anh Hoài của cô xưa nay làm gì cũng phải có công, đây là lần đầu tiên chạy việc mà không lấy đồng nào, vậy mà cô còn không biết cảm kích, đúng là không biết điều.”
Cậu lấy từ ví ra hai trăm tệ, đưa cho cô: “Đây là tiền công của cô.”
Hạ Hạ không nhận, ánh mắt trong trẻo, bình thản nhìn cậu: “Nhiều quá rồi.”
Số tiền cô đáng được nhận trong mấy ngày qua chỉ khoảng một trăm tệ, nhưng Tạ Hoài lại đưa cô những hai trăm.
Cô không muốn hỏi Tạ Hoài vì sao lại đưa cô thừa ra một trăm tệ chẳng qua là thấy cô cơm không đủ ăn, nghèo đến đáng thương nhưng số tiền này cô không thể nhận.
“Không nhiều đâu.” Tạ Hoài nói. “Cô tính lại cho kỹ xem.”
“Là nhiều.” Giọng Hạ Hạ có phần nặng hơn, như đang cố nhấn mạnh: “Tạ Hoài, anh không cần làm vậy. Chúng ta đã nói rõ ràng rồi.”
Cô rút ra một tờ một trăm từ trong xấp tiền, lại móc thêm hai mươi tệ trong túi áo ra, cả tiền mua đồ ăn mang đến cũng đưa lại cho anh. Tạ Hoài đứng bên giường, cảm thấy cảnh tượng trước mắt sao mà quen thuộc.
Vẫn là căn phòng kín gió ấy, vẫn là hai người họ, vẫn là chiếc giường đó, vẫn là vị trí đứng này, và vẫn là động tác đưa tiền ấy.
Tạ Hoài cười đầy hàm ý: “Tiền của cô, tôi còn dám nhận à?”
Hạ Hạ đã ăn no, lại uống thêm nước ấm, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng có chút sắc hồng.
Cổ tay cô trắng trẻo và gầy guộc, rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ trông yếu đuối mỏng manh, nhưng từng động tác lại toát lên một vẻ kiên cường bướng bỉnh.
Gió đầu thu len qua khe cửa sổ, mang theo hương cỏ non sau cơn tưới nước, quyện lẫn mùi nắng hong trên mặt đường nhựa nóng. Phía xa, nền trời là một màu xanh thẳm trong veo, từng đám mây dày chồng chất như màn nền, phản chiếu lên khung kính cửa sổ trong suốt với sắc sáng dịu nhẹ.
Hạ Hạ nói: “Tạ Hoài, tôi không đùa đâu.”