Cô nghe những lời của Thái Vân, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ghê tởm không rõ lý do. Khi mở miệng, giọng cô mang theo sự gay gắt hiếm thấy: “Thái Vân, cậu có biết nói chuyện không vậy? Tạ Hoài giúp là vì cậu ấy có lòng tốt…”
Hạ Hạ còn chưa kịp nói hết câu, cánh cửa đột ngột vang lên ba tiếng gõ mạnh. Cô quay đầu lại, thấy Tạ Hoài quay trở lại sau khi đã rời đi.
Cậu đứng ngoài cửa, tay vẫn cầm túi rác của Triệu Sam Kỳ, vẻ mặt bình thản đến lạ thường: “Tớ có thể vào không?”
Chúc Tử Du như được xem kịch hay, liền hứng thú tiếp lời: “Vào đi chứ!”
Tạ Hoài bước vào, đi thẳng đến chỗ Triệu Sam Kỳ. Triệu Sam Kỳ cụp mắt xuống, không dám nhìn cậu, hai má lại đỏ bừng.
Tạ Hoài đứng trước mặt cô, và ngay lúc cô tưởng rằng cậu sắp mở miệng nói gì đó, thì cậu cúi xuống, nhét lại túi rác vào thùng. Biểu cảm của cậu rất nhạt, không giận dữ, cũng không có sự xấu hổ của người vừa bị xúc phạm.
Ngón tay thon dài của cậu thong thả cởi nút buộc trên túi rác của Triệu Sam Kỳ, rồi từ bên trong cẩn thận gắp ra nửa lõi táo mà Thái Vân ném vào. Trong ánh mắt tròn xoe kinh ngạc của Thái Vân, cậu hất tay một cái, thẳng tay ném lõi táo trở lại lên bàn cô ta.
Tạ Hoài vén gấu áo ba lỗ, lau phần nước dính trên tay. Xong xuôi, cậu bước đến trước mặt Hạ Hạ, bình thản nhấc túi rác của cô mới đầy một nửa rồi xoay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ, dịu dàng kiểu thiếu niên về phía Thái Vân: “Hạ Hạ là đàn em của tôi, giúp em ấy đổ rác là chuyện tôi tình nguyện.”
Khóe môi cậu nhếch lên, cong thành một đường giễu cợt đầy sắc bén: “Còn cô là cái thá gì chứ?”
Đêm. Trăng sáng treo cao, mây mỏng nhẹ bay lững lờ. Buổi giao lưu văn nghệ quân sự kéo dài cả tối hát những bài quân ca, biểu diễn quyền quân sự, rồi đến phần các bạn học sinh muốn thể hiện tài năng cá nhân lên sân khấu biểu diễn.
Hạ Hạ không hứng thú lắm với những tiết mục này. Cô ngồi giữa đám đông, vừa lướt điện thoại xem tin nhắn trong các nhóm, thỉnh thoảng nhắn vài câu vào group lớp. Chúc Tử Du cũng đang cắm mặt vào điện thoại, chợt để ý thấy trong group lớp có không ít nam sinh cố tìm cớ bắt chuyện với Hạ Hạ.
Cô nghi hoặc nhìn cô bạn: “Cậu trước giờ có bao giờ nói chuyện trong nhóm lớp đâu mà?”
Hạ Hạ nhẹ giọng mềm mại đáp: “Cũng phải làm quen bạn mới chứ.”
Bỗng nhiên, xung quanh vang lên tiếng reo hò cổ vũ. Hạ Hạ quay đầu nhìn lên sân khấu tiết mục của một bạn học vừa kết thúc, và Thái Vân là người tiếp theo lên biểu diễn.
Thái Vân là nữ sinh đầu tiên bước lên sân khấu. Cô hát một bài tình ca, giọng nhẹ nhàng dịu dàng kết hợp với gương mặt thanh tú, vừa hát xong đã khiến đám con trai bên dưới vỗ tay reo hò không ngớt.
Thái Vân giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng khóe môi lại không giấu nổi ý cười đang dần dâng lên.
Chúc Tử Du nói: “Con trai thì thích kiểu dịu dàng như thế, bảo sao ai cũng hò reo.”
Hạ Hạ đáp: “Chưa chắc đâu.”
Khi buổi văn nghệ sắp kết thúc, huấn luyện viên chủ trì đứng trên sân khấu hỏi xem còn ai muốn lên biểu diễn nữa không.
Hạ Hạ liền nhét điện thoại vào tay Chúc Tử Du, đứng dậy chỉnh lại cổ áo quân phục, rồi bước tới nói với huấn luyện viên: “Em.”
Hạ Hạ bình thường rất kín tiếng, nhưng ở bất cứ nơi nào, người có nhan sắc như cô thì dù muốn cũng không thể sống lặng lẽ như mong muốn. Ngay từ lúc cô phụ Tạ Hoài bán trà sữa, đã có dấu hiệu cho thấy điều đó.
Ban đầu, Tạ Hoài định hướng nhóm khách hàng chủ yếu là nữ sinh. Nhưng chỉ cần Hạ Hạ có mặt, số nam sinh đến mua trà sữa cũng chẳng ít hơn chút nào. Hạ Hạ sở hữu một gương mặt khiến đàn ông khó mà rời mắt.
Chúc Tử Du từng nói với cô, hai người họ chia nhau hai kiểu đẹp một là quyến rũ đến tận xương tủy, một là thuần khiết đến tận tim.
Chúc Tử Du là kiểu đẹp khiến đàn ông thèm khát, chỉ muốn ôm vào lòng làm chuyện không tiện nói ra. Còn Hạ Hạ, lại là hình mẫu tình đầu trong lòng con trai là kiểu đẹp khiến người ta chỉ muốn nâng niu, chở che, không nỡ để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Hạ Hạ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Thầy ơi, em được không ạ?”
Huấn luyện viên chủ trì buổi văn nghệ chính là anh chàng đầu đinh có chút thiện cảm với cô. Anh cười tươi: “Tất nhiên là được. Em muốn biểu diễn gì vậy?”
Hạ Hạ không trả lời, chỉ bước tới bên loa, chọn một bản nhạc. Cô tháo chun buộc tóc đuôi ngựa phía sau, rồi lần lượt cởi từng chiếc cúc áo quân phục từ trên xuống. Hai vạt áo khẽ mở ra, để lộ chiếc áo hai dây màu đen bên trong.
Năm lớp 11, bạn của Bình Giai Bằng mở một phòng dạy nhảy. Lúc ấy việc học còn chưa quá nặng, mỗi buổi chiều tan học, Bình Giai Bằng đều dẫn cô tới phòng nhảy đó ở lại một tiếng.
Hạ Hạ thường ngồi yên bên cạnh vừa làm bài tập vừa xem Bình Giai Bằng học nhảy hiphop. Suốt nửa tháng, cậu ấy vẫn chưa học xong nổi một bài.
Hạ Hạ mắng cậu ngốc, Bình Giai Bằng không vui: “Bài nhảy này khó mà, nửa tháng thì ai học nổi.”
Hạ Hạ nghiêng đầu nhìn cậu: “Nếu tớ học được thì sao?”
Hôm đó, cô đã nhảy trọn vẹn cả bài. Bình Giai Bằng ngơ ngác đứng nhìn, sững sờ không thốt nên lời.
Hạ Hạ học rất nhanh, động tác chỉ cần nhìn một lần là nhớ ngay. Thêm vào đó, cơ thể cô vốn mềm dẻo bẩm sinh, dù chưa thể sánh ngang với những người luyện nhảy nhiều năm về độ tinh tế trong từng cử động, nhưng cũng đã giống đến tám, chín phần. Nếu cô không nói, Bình Giai Bằng cũng chẳng dám tin cô là người mới học. Hồi nhỏ, Hạ Hạ thường xuyên nằm bò trước cổng cung thiếu nhi, lén nhìn vào bên trong nơi những đứa trẻ đang vẽ tranh, nhảy múa, học võ...
Cô ao ước nhìn suốt một thời gian dài, nhưng mỗi lần về đến nhà lại chưa từng hé răng nói muốn học lớp năng khiếu. Bởi vì cô hiểu rõ, Ngụy Kim Hải tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ tiền cho cô học những thứ đó, và cô cũng không muốn tự chuốc lấy sự thất vọng.
Mỗi lần xem Bình Giai Bằng nhảy, Hạ Hạ đều cố tình ghi nhớ từng động tác vào lòng. Cô còn lén đến lớp bên cạnh để xem các bạn gái học múa, quan sát giáo viên cẩn thận nắn vai, chỉ từng động tác. Sau đó về nhà, cô bật video luyện theo từng chút một.
Lúc ấy Hạ Hạ cũng chẳng biết vì sao mình lại muốn học những thứ đó. Chỉ cảm thấy học nhiều một chút, sau này nhất định sẽ có ích.
Cô có kiên nhẫn, cũng có nghị lực. Một bài múa, cô có thể lặp đi lặp lại cả trăm lần ở nhà, đến khi từng động tác, từng biểu cảm đều không khác gì so với video gốc, đến mức từng cái nhíu mày, mỗi cái xoay người đều y hệt. Nhạc dạo vang lên là một bản nhạc gợi cảm.
Tạ Hoài ngồi ở bồn hoa cạnh sân thể dục, tay cầm lon coca mới uống được nửa. Trên khoảng đất trống giữa đám đông, cô gái kia lúc này hoàn toàn khác với vẻ thường ngày.
Cô có vòng eo mềm mại, bờ mông cong gọn. Bộ quân phục rộng thùng thình lại không hề làm giảm sự quyến rũ, ngược lại càng giống một lớp màn mỏng nửa che nửa hở đầy mê hoặc. Những phần cơ thể dễ khiến người ta mơ tưởng được ôm gọn dưới lớp áo hai dây bó sát, chỉ lộ ra một đường rãnh mảnh, theo từng nhịp xoay chuyển mà tà áo lay động, để lộ làn da trắng nõn nơi cổ và xương quai xanh.
Đây là một điệu nhảy đầy lửa. Lắc eo, xoay hông, đưa mông, hất tóc những động tác tưởng như tràn ngập sự quyến rũ chết người, nhưng khi hòa cùng khí chất thuần khiết trời sinh của cô, lại trở nên gợi cảm mà không dung tục, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng nhưng lại không dám vượt quá giới hạn. Chỉ cần nghĩ xa hơn một chút, liền trở thành sự báng bổ.