Đại Mộng Tưởng Gia

Chương 11

Bức rèm giường của Chúc Tử Du đột nhiên kéo ra, một cái đầu bông xù thò ra từ bên trong: "Cậu muốn ăn khuya à? Cho mình đi cùng với."

Hạ Hạ: "……"

Nửa đêm nửa hôm, trong túi không còn xu nào, ai mà muốn ăn khuya chứ. Triệu San Kỳ cứ liên tục tìm đồ ăn cho cô, nếu cô cứ từ chối hoài lại có vẻ xa cách. Hạ Hạ chỉ định kiếm cớ ra ngoài, chờ sắp tắt đèn rồi mới quay lại. Nhưng không ngờ Chúc Tử Du lại tưởng thật.

Chưa đợi Hạ Hạ kịp nghĩ cách từ chối, Chúc Tử Du đã xuống giường, xỏ giày. Cô ấy đã tẩy trang, không còn vẻ đẹp sắc sảo rực rỡ như ban ngày, nhưng vẫn có những đường nét tinh tế, làn da mịn màng, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Cô ấy cũng không trang điểm lại, chỉ đội mũ lên rồi khoác tay Hạ Hạ rời đi. Vừa bước ra khỏi phòng, cửa còn chưa khép kín, bên trong vang lên giọng nói nhỏ của Thái Vân: "Trời ạ, San Kỳ, Hạ Hạ không muốn nhận thì thôi. Để mình nói cho cậu biết, cô ấy lạ lắm, sáng nay vừa đến ký túc xá, việc đầu tiên cô ấy làm là…"

Ký túc xá Đại học Nam khóa cửa lúc mười hai giờ, bây giờ vẫn chưa đến mười một giờ, phố ăn vặt ngoài cổng Đông náo nhiệt vô cùng.

Hạ Hạ liếc nhìn Chúc Tử Du, thấy cô ấy tự nhiên khoác tay mình, thầm nghĩ cô nàng này cũng khá dễ gần. Nhưng ngoài việc khoác tay, Chúc Tử Du không nói gì suốt dọc đường.

Cô ấy dừng lại trước một quán nướng: "Ăn cái này không?"

Trên quầy đủ loại đồ ăn, từ thịt bò, thịt cừu, viên hải sản, đến rau củ tươi, đủ màu sắc hấp dẫn. Bên cạnh, lò nướng bốc lên mùi thơm cay nồng.

Hạ Hạ thầm nuốt nước bọt, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, cô chỉ vào bánh nướng giá hai tệ rưỡi bên cạnh: "Khuya rồi ăn đồ dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, mình ăn bánh là được."

Chúc Tử Du: "Một mình ăn đồ nướng chán lắm, cùng ăn đi, mình mời."

Hạ Hạ nghiêm túc nói: "Không cần đâu, thật sự không cần."

Chúc Tử Du liếc cô một cái, không nói thêm gì.

Cô gọi ba phần đồ ăn, khiến ông chủ quán nướng tròn mắt: "Hai người ăn bấy nhiêu sao?"

Chúc Tử Du nhướng mày: "Tôi tự ăn, không được à?"

Gương mặt cô sắc sảo quyến rũ, giọng điệu thì hờ hững, nhưng khi nhướng mày lại mang theo chút lạnh lùng khó đoán.

Hai người tìm một bàn trống, Hạ Hạ nhai bánh nướng, lặng lẽ nhìn Chúc Tử Du ăn đồ nướng.

Không ai nói gì, bầu không khí có chút gượng gạo. Cuối cùng, Hạ Hạ đành lên tiếng phá tan sự im lặng: "Sao cậu không rủ Thái Vân ra ăn khuya?"

Sáng nay Thái Vân nhiệt tình với Chúc Tử Du đến mức suýt dính chặt vào cô ấy, nhưng lúc nãy khi Hạ Hạ quay lại ký túc xá, Thái Vân chỉ quanh quẩn bên Triệu San Kỳ, còn Chúc Tử Du thì một mình trên giường, đến khi cô ra ngoài, Thái Vân cũng không nói với cô ấy một câu nào.

Chúc Tử Du hờ hững đáp: "Mình không thích cô ta."

Hạ Hạ vốn đã đoán được điều này, nhưng vẫn hơi bất ngờ khi thấy Chúc Tử Du thẳng thắn đến mức chẳng buồn che giấu.

Cô ấy chậm rãi nói: "Thật lòng mà nói, ngay từ khi nhìn thấy cậu trong ký túc xá, mình đã muốn chơi với cậu rồi. Nhưng con nhỏ Thái Vân cứ lượn qua lượn lại bên mình, mình định rủ cậu đi ăn tối thì cô ta kéo mình đi mất. Bình thường mà gặp loại người như vậy, mình đã chửi thẳng rồi, nhưng hôm nay là ngày đầu nhập học, lười gây chuyện."

Chúc Tử Du cắn một viên thịt, khóe môi dính chút bột ớt, lẩm bẩm không rõ ràng: "Giờ chắc cô ta đang nghĩ trong lòng. Chúc Tử Du này nghèo thấy sợ, mặc toàn đồ HM với Adidas, son môi chỉ có Kiko với Mac, đồ dưỡng da trung bình chưa đến một nghìn tệ, loại nghèo như vậy thì có tư cách gì làm bạn với mình?"

Hạ Hạ: "Cô ta nói thế thật à?"

Chúc Tử Du mặt không cảm xúc: "Mình đoán thôi."

Hạ Hạ: "…Cái này cũng đoán được sao? Đừng có suy diễn ác ý về người khác như vậy chứ?"

Chúc Tử Du nuốt miếng thịt trong miệng, bắt chước giọng điệu của Thái Vân một cách sống động: "Sáng nay lúc đến mình còn không dám tin cô ấy là Hạ Hạ đấy! Hạ Hạ là người có điểm cao nhất khoa chúng ta, sao lại ăn mặc kiểu đó được chứ… Cậu tin hay không thì tùy, nhưng tài nguyên giáo dục tốt thật sự có sự thiên vị. Từ nhỏ đến lớn mình đều học trường trọng điểm của tỉnh, thuê gia sư riêng, thế mà còn không thi đậu hơn cô ấy?"

"Cậu có nhìn thấy đôi giày của Hạ Hạ không? Bung keo rồi mà vẫn không nỡ vứt. Quần áo thì chắc không hơn hai mươi chín tệ trên Taobao, hình in trên ngực đã giặt đến mờ hẳn."

"Với cả, cái điện thoại trông như quà tặng khuyến mãi nạp tiền của cô ấy, nhìn thôi cũng biết là loại dỏm rồi."

Hạ Hạ: "…………"

Hạ Hạ thầm nghĩ, sao Chúc Tử Du không đi học diễn xuất nhỉ? Với tài năng này mà vào Nam Đại thì thật là uổng phí.

"Cái kỳ lạ nhất là hũ kem dưỡng da Ngọc Mỹ Tịnh trên bàn cô ấy! Trời ạ, từ hồi tiểu học mình đã không thấy ai còn dùng cái đó nữa. Dám bôi thứ rẻ tiền vậy lên mặt luôn!"

"Tiểu Du này, chị gái mình từng kể, bạn cùng phòng đại học của chị ấy nghèo lắm, toàn nhân lúc chị ấy không có ở đó để lén dùng đồ skincare. Bình thường mình phải khóa tủ cẩn thận mới được, cậu cũng phải chú ý đến Hạ Hạ đấy!"

Hạ Hạ không nuốt nổi nữa, đặt chiếc bánh trong tay xuống. Cô im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi cất giọng, vẻ mặt bình thản không lộ cảm xúc: "Thế sao hai người đột nhiên không nói chuyện với nhau nữa? Đừng nói với mình là cậu cũng lén dùng Ngọc Mỹ Tịnh rồi bị cô ta phát hiện đấy nhé?"

Chúc Tử Du tiện tay cầm tăm xỉa răng: "Cậu có để ý Triệu San Kỳ không?"

"Cái áo phông Burberry và mũ của cô ta là hàng thật, hàng fake không có chất vải như vậy. Lúc cô ta sắp xếp hành lý, mình liếc qua một cái, khá là kín đáo đấy, nhưng bộ đồ trên người cô ta lúc đó là rẻ nhất trong đống đồ của cô ta rồi."

Hạ Hạ không biết mấy thương hiệu đó, nhưng cũng lờ mờ hiểu ra là trong ký túc xá của họ có một tiểu thư nhà giàu.

"Nhà Triệu San Kỳ ở ngay đây, vừa từ Nhật về, máy bay bị delay." Chúc Tử Du cười như có như không, "Lúc mình vừa thi xong, Thái Vân kéo mình về ký túc, đúng lúc thấy Triệu San Kỳ đứng dưới lầu nói chuyện với phó viện trưởng."

"…Cô ta gọi phó viện trưởng là cậu."

Hạ Hạ nhìn Chúc Tử Du với ánh mắt đồng cảm: "Chỉ vì Triệu San Kỳ giàu hơn cậu?"

"Không hẳn." Chúc Tử Du liếc miếng bánh nướng của Hạ Hạ, cầm lên nếm thử một miếng, rồi đưa cho cô một xiên ba chỉ nướng.

Hạ Hạ do dự một chút, rồi nhận lấy.

"Thái Vân hỏi nhà mình làm gì, mình bảo mẹ mình bán đồ ăn sáng." Chúc Tử Du nói đến đây, vẻ mặt có chút khó tả. "Sau đó, cô ta im lặng luôn."

Nhìn cách Chúc Tử Du ăn mặc, chắc chắn không giống con gái nhà nghèo. Xét cho cùng, nghề nghiệp vốn không có phân biệt cao thấp, vậy mà chỉ một câu "nhà mình bán đồ ăn sáng" đã khiến Thái Vân thay đổi thái độ ngay lập tức. Hạ Hạ muốn cười, nhưng lại không cười nổi.

Chúc Tử Du kể một hồi, Hạ Hạ chỉ im lặng lắng nghe, không tỏ thái độ.

Chúc Tử Du hiếu kỳ: "Cô ta nói xấu cậu sau lưng như vậy, cậu không muốn tính sổ với cô ta à? Mình thì tức điên lên rồi đây. Hay là bọn mình cùng bàn cách xử lý đi, mình ghét nhất kiểu người chuyên nói xấu sau lưng. Sống chung với loại này lâu ngày, mình kiểu gì cũng phát điên mất."

Hạ Hạ trông như một đàn em ngoan ngoãn bên cạnh đại tỷ, nhẹ nhàng an ủi Chúc Tử Du: "Thôi bỏ đi, cô ta cũng chỉ nói vậy thôi, mình có mất miếng thịt nào đâu. Cậu định làm gì? Nếu ầm ĩ lên để cố vấn học tập biết chuyện thì cậu cũng khổ thôi, với lại cậu đâu có bằng chứng cô ta nói xấu cậu sau lưng."

"Coi như không biết đi, chuyện gì bớt được thì bớt. Cậu mà chọc giận cô ta, lỡ đâu cô ta chơi xấu cậu trong âm thầm thì sao?"

Cô gái rủ mắt xuống, vẻ mặt yếu mềm đáng thương. Giọng nói nhẹ nhàng rơi vào làn gió đêm mát lạnh, tựa như quả táo ngâm trong hũ đường mật, dịu dàng đến mức khó tin. Trông cô ấy ngoan ngoãn và hiền lành vô cùng.

Chúc Tử Du nhíu mày: "Sao cậu nhát vậy?"

Hạ Hạ dịu dàng nói: "Nhát thì nhát đi, hòa khí sinh tài, tốt cho tất cả mọi người."

Chúc Tử Du nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Một lúc sau, cô lên tiếng: "Hòa khí sinh tài? Nhưng sáng nay trên xe buýt, cậu đâu có làm vậy."

Hạ Hạ: "……"

"?"