Đại Mộng Tưởng Gia

Chương 10

Việc đầu tiên Tạ Hoài làm sau khi trở lại là đếm tiền. Hạ Hạ còn chưa kịp cất 120 tệ trong tay thì đã bị anh ta tiện tay gom vào túi tiền lẻ rồi lấy đi luôn.

Hạ Hạ hỏi: "Xong rồi à?"

Tạ Hoài "ừ" một tiếng, sắc mặt không được tốt lắm, rõ ràng vừa bị Y Mĩ Hiền mắng té tát trong văn phòng.

Y Mĩ Hiền nổi tiếng hung dữ, hơn nữa hôm nay lại là ngày đầu tiên nhập học. Đắc tội với cố vấn học tập thì suốt bốn năm đại học sẽ vô cùng khó sống. Chưa kể bài kiểm tra bất ngờ dựa trên nội quy nhà trường thực sự rất khó nhằn, nếu không qua thì phải thi lại liên tục. Anh không có nhiều thời gian như vậy. Tuy phải chịu mắng hai tiếng đồng hồ, nhưng giải quyết xong chuyện này cũng coi như bớt được một gánh nặng.

"Nhiều hơn một trăm chín mươi tệ." Tạ Hoài đếm tiền hai lần, chân mày giãn ra đôi chút.

Anh đã chuẩn bị tinh thần rằng nếu không có mặt ở đây thì hàng hóa sẽ chẳng bán được. Nhưng Hạ Hạ lại rất tận tâm, doanh thu không hề thua kém lúc có anh.

"Lúc nãy đàn anh Cảnh Châu có ghé mua một cái đèn bàn." Thấy anh đang kiểm tra sổ sách nhưng không khớp, Hạ Hạ lập tức bán đứng Giang Cảnh Châu, "Tôi còn chưa kịp thối tiền, anh ấy đã đi rồi. Một trăm hai còn lại là do tôi bán được giá cao, khách không mặc cả."

Đôi lông mày mảnh của cô hơi nhướng lên, mắt cụp xuống, chăm chú nhìn những viên gạch xanh trên con đường lát đá dưới chân, ánh mắt ranh mãnh ẩn giấu khỏi tầm mắt của Tạ Hoài.

Cô tính toán rất nhanh, số tiền này lọt vào tay Tạ Hoài thì chưa chắc có thể lấy lại, vậy nên dứt khoát khai thật trước, để anh ta có ấn tượng rằng mình là một người thành thật ngoan ngoãn. Như vậy, sau này nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Qua một thời gian ngắn tiếp xúc, cô có thể nhìn ra Tạ Hoài không phải kiểu sinh viên năm nhất bình thường. Anh ta rất biết kiếm tiền, đầu óc cũng nhanh nhạy. Với hoàn cảnh túng quẫn hiện tại của mình, giữ quan hệ tốt với anh ta chắc chắn không có gì sai.

Tạ Hoài đứng quay lưng về phía ánh đèn đường, đường nét gương mặt chìm trong bóng tối.

Anh đưa cho Hạ Hạ bảy mươi tệ: "Lần sau gặp Giang Cảnh Châu thì trả tiền lại cho anh ấy."

Hạ Hạ: "Tôi đâu có quen anh ấy, sao anh không tự đi?"

Tạ Hoài cau mày: "Bảo cầm thì cứ cầm đi, lắm lời thế làm gì?"

Hạ Hạ nhận lấy tiền nhưng vẫn chưa có ý định rời đi.

Tạ Hoài liếc cô: "Đứng lì đây không chịu đi, muốn tôi mời ăn khuya à?"

Hạ Hạ lắc đầu: "Hoài ca, tôi muốn mua một bộ chăn đệm."

Tạ Hoài không thèm ngẩng đầu: "Giá bao nhiêu cô biết rồi, muốn mua thì tự lấy."

Hạ Hạ vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Cô im lặng một lúc, khó khăn lên tiếng: "Vấn đề của anh đã giải quyết xong, tối nay tôi cũng cố gắng giúp anh bán được rất nhiều đồ, có thể thương lượng một chút không…"

Tạ Hoài ngước mắt nhìn cô. Dưới ánh đèn đường, những đường nét thanh tú trên gương mặt cô trở nên mềm mại, làn da trắng hồng phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp. Cô cụp mắt, dù đang nói chuyện với anh, ánh nhìn vẫn lơ đãng rơi vào đám cây cối bên bồn hoa, nơi chỉ còn lại những bóng đen mờ mịt trong màn đêm.

"Cô muốn nói gì?" Anh hỏi.

Hạ Hạ nói: "Tôi muốn một bộ chăn đệm, có thể trả góp được không?"

Tạ Hoài im lặng một lúc, đặt đồ xuống: "Tại sao?"

Hạ Hạ ra vẻ đáng thương: "Giờ trên người tôi không còn bao nhiêu tiền, nếu trả hết một lần cho anh, sáng mai tôi sẽ phải uống gió ăn đất mất. Anh cho tôi trả góp đi, tôi cam đoan trước khi hết kỳ sẽ trả hết. Thậm chí tôi còn có thể trả anh thêm 30% tiền lãi."

Tạ Hoài không lên tiếng, cầm máy tính bấm lạch cạch. Lúc đầu, Hạ Hạ tưởng anh đang tính giá bộ chăn đệm hoặc số tiền lãi 30% sẽ là bao nhiêu. Nhưng nhìn một lúc mới nhận ra không phải.

Sắc mặt Tạ Hoài điềm nhiên, ngón tay lướt nhanh trên phím bấm, dãy số hiện trên màn hình đã lên đến năm chữ số. Những gì anh đang tính chẳng liên quan gì đến cô cả.

Một cảm giác mất mát nhẹ nhàng dâng lên trong lòng. Cô đáng lẽ nên hiểu từ đầu đối với Tạ Hoài, cô chỉ là một người xa lạ, thậm chí còn là một người có xích mích với anh ta. Việc cô giúp anh ta điểm danh và làm bài kiểm tra đã xem như một cách đền bù, chưa kể cô còn gây ra rắc rối lớn đến vậy. Cô lấy tư cách gì mà mong Tạ Hoài rộng lượng với mình?

Hạ Hạ thở ra một hơi, không cố chấp nữa: "Vậy tôi đi đây."

Cô vừa bước ra một bước, giọng nói hờ hững của Tạ Hoài vang lên phía sau: "Muốn gì thì tự lấy, đừng mong tôi vác giúp về ký túc xá."

Hạ Hạ sững người. Tạ Hoài xóa màn hình máy tính về 0, tiện tay ném sang một bên: "Không cần lãi đâu, thứ đó đáng ghét. Giờ còn bốn tháng nữa mới hết kỳ, tính xem mỗi tháng trả bao nhiêu, chọn một ngày cố định mà chuyển khoản cho tôi. Nếu dám trễ hạn hay quỵt nợ, đừng trách anh đây xử lý cô."

Anh lấy một tấm mã QR WeChat từ túi tiền lẻ ném cho cô: "Thêm tôi vào."

Hạ Hạ quét mã, sau khi Tạ Hoài chấp nhận lời mời kết bạn, anh liếc cô một cái: "Cô tên gì?"

"Hạ Hạ."

"Họ?"

Hạ Hạ: "… Họ Hạ."

"Đặt tên cũng khéo đấy." Tạ Hoài lặp lại một lần: "Hạ Hạ, hai chữ liền nhau, không biết còn tưởng tôi với cô thân lắm đấy."

Hạ Hạ: "Cảm ơn anh."

Tạ Hoài không đáp, một tay xoay chuỗi hạt bồ đề, tay kia cầm điện thoại chơi trò xếp kẹo, mắt không buồn ngước lên. Hạ Hạ ôm lấy một cái chăn, một tấm nệm, một cái gối, còn có một bộ ga giường.

Trước khi rời đi, cô quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Hoài vừa thua trò chơi, sắc mặt sa sầm, bực bội ném chuỗi hạt xuống đất, dùng cả hai tay cầm điện thoại chơi lại. Mười giờ rưỡi đêm, trên đường đã thưa thớt bóng người.

Vô tình nhìn về hướng Hạ Hạ rời đi, Tạ Hoài thấy cô ôm một đống chăn đệm cao quá đầu, che khuất cả tầm nhìn. Cô bước rất chậm, mỗi bước đều cẩn thận. Chiếc gối đặt trên cùng lắc lư không vững, rơi xuống mấy lần, có sinh viên đi ngang qua giúp cô nhặt lên rồi đặt lại.

Cô cười rạng rỡ, ngọt ngào nói cảm ơn với người giúp đỡ mình. Tạ Hoài thu lại ánh nhìn, đeo tai nghe nghe nhạc. Hạ Hạ chật vật ôm đống chăn đệm lên tận tầng bốn. Khi đẩy cửa vào, người bạn cùng phòng đến muộn nhất đang chia đồ ăn vặt.

Cô gái ấy bước tới giúp đỡ, nhận lấy một cái chăn từ tay Hạ Hạ: "Cậu là Hạ Hạ đúng không? Mình tên Triệu San Kỳ, để mình giúp cậu trải giường nhé."

Triệu San Kỳ tính cách cởi mở, cũng rất thân thiện. Nhưng Hạ Hạ không muốn làm phiền cô ấy, chỉ nói cảm ơn rồi tự trèo lên giường, cẩn thận trải ga giường và đệm. Lúc xuống giường, cô thấy trên bàn có thêm một hộp sô cô la Shiroi Koibito màu trắng.

Cô từng ăn loại này ở chỗ Bình Gia Bằng. Khi đó, Hạ Hạ chưa biết đến thương hiệu này, chỉ cảm thấy rất ngon, nhưng phần bánh quá ít, ăn không đã. Hôm sau, Bình Gia Bằng lại mua thêm một hộp cho cô. Về sau, khi nghe người khác nhắc đến giá tiền, cô không dám để anh ấy mua nữa.

"Đây là đồ ăn vặt mình mang từ Nhật về, mọi người thử đi." Triệu San Kỳ mỉm cười.

Trên bàn của Chúc Tử Du và Thái Vân cũng có một hộp.

Nhưng Hạ Hạ không nhận, cô đặt hộp sô cô la trở lại bàn của Triệu San Kỳ: "Cảm ơn cậu nhé, San Kỳ. Nhưng mình không ăn được thứ này, mình bị sâu răng, cứ ăn đồ ngọt là đau răng ngay."

Hạ Hạ không thích nhận đồ của người khác. Quả táo của Thái Vân cô nhận là vì lúc đó thực sự đói, hơn nữa chỉ là một quả táo, sau này mua trái cây trả lại là được.

Nhưng hộp sô cô la mấy chục tệ này ăn vào cũng chỉ như lót dạ. Nếu sau này phải đáp lễ một món quà có giá trị tương đương, thà cô không nhận, để dành tiền mua bánh bao còn hơn.

Triệu San Kỳ có chút tiếc nuối: "Vậy à? Đáng tiếc quá."

Cô lại lục túi: "Cậu ăn mặn không? Mình còn rong biển với khoai tây chiên này, cậu có ăn cay không?"

"Thôi không cần đâu." Hạ Hạ không chịu nổi sự nhiệt tình của cô ấy, thuận miệng kiếm cớ, "Một lát nữa mình ra ngoài ăn khuya."