Đại Mộng Tưởng Gia

Chương 9

Hạ Hạ nói: "Vậy học trưởng tên Lỗ Sóc, năm ngoái cũng bán chăn, tôi tưởng hai người chung hội, anh có biết anh ấy không?"

Cô gái trước mặt nhìn anh bằng ánh mắt đầy suy tư. Tạ Hoài hơi đổi sắc mặt, không tự nhiên quay đi: "Không biết, cút."

Hạ Hạ phản ứng còn nhanh hơn thỏ, sợ anh ta đổi ý, lập tức quay đầu rời đi: "Được rồi anh, tạm biệt!"

Tạ Hoài: "……"

"Đợi đã." Anh đứng lên. "Giáo viên hướng dẫn mang bài kiểm tra đi đâu rồi?"

Hạ Hạ nghĩ một lúc: "Chắc là mang về văn phòng rồi."

Tạ Hoài rút một cuốn sổ nhỏ ném vào lòng Hạ Hạ. Cô mở ra xem, bên trong chỉ có một trang ghi chữ. Màn chống muỗi 20, đèn bàn 30, ấm đun nước 60.

Tạ Hoài: "Biết đọc chữ không? Ngồi đây cho đến khi tôi quay lại."

Anh đá nhẹ cái ghế đẩu dưới chân: "Nếu cô dám chạy…"

Nghe vậy, nụ cười trên môi Hạ Hạ suýt nữa không giấu nổi. Cô vội vàng bày tỏ thái độ: "Anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không chạy đâu. Dù anh đuổi tôi, tôi cũng không đi!"

Tạ Hoài nhíu mày: "Nhiệt tình thế à?"

Hạ Hạ cười ngọt ngào: "Tôi nhất định sẽ trông quầy giúp anh thật tốt."

Vừa thấy Tạ Hoài đi khuất, Hạ Hạ lập tức vứt quyển sổ ghi giá sang một bên.

Anh vừa biến mất khỏi tầm mắt, đã có một nam sinh đeo kính ngồi xổm trước sạp hàng, nhìn chằm chằm ấm đun nước rồi hỏi: "Cái này bao nhiêu?"

Hạ Hạ ngồi thẳng dậy, khóe môi nhếch lên, nụ cười chuyên nghiệp và chân thành: "Chào anh, ấm đun nước tám mươi nha!"

Hạ Hạ nâng giá cũng có kỹ thuật riêng. Với nữ sinh, cô không hét giá cao, vì con gái thích đi mua sắm, mà mặc cả là một phần không thể thiếu khi shopping. Nếu cô hét giá cao, rất có thể sẽ bị trả xuống, cò kè mặc cả một hồi cuối cùng cũng phải bán đúng giá gốc. Nhưng con trai thì ít khi mặc cả, Hạ Hạ sẽ tùy tình huống mà tăng giá.

Nếu người mua ăn mặc giản dị, cô chỉ tăng thêm năm hoặc mười tệ. Nếu đối phương mặc đồ của Adidas, Nike hay những thương hiệu được sinh viên coi là hàng hiệu, cô sẽ tăng mười lăm đến hai mươi tệ.

Nhưng Hạ Hạ cũng có nguyên tắc riêng cô muốn kiếm thêm tiền sinh hoạt nhưng tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của Tạ Hoài.

Nếu khách chê đắt và định bỏ đi, Hạ Hạ sẽ lập tức gọi với theo, nở nụ cười ấm áp: "Anh đừng đi mà, thấy đắt thì em giảm giá cho anh nha!"

Hạ Hạ đã làm nhiều công việc trong kỳ nghỉ hè, số tiền kiếm được dùng để đóng học phí và tiền ký túc xá năm nhất đại học.

Công việc cô làm lâu nhất là bán sữa chua trong siêu thị. Công việc này không phân biệt giới tính hay tuổi tác, quan trọng nhất là phải có tài ăn nói, gặp ai cũng có thể tùy cơ ứng biến, dỗ ngọt khách hàng để bán được hàng.

Sau hai tháng làm việc, điều Hạ Hạ học được không phải kỹ thuật bán hàng mà là cách gọi "anh" một cách vô cùng thuần thục. Cô từng mặt không đổi sắc gọi một ông lão bảy mươi tuổi là "anh" suốt mười mấy phút, cuối cùng "anh" ấy khuân hai thùng sữa chua rời đi, nửa tiếng sau còn kéo thêm cả nhóm bạn già quay lại mua tiếp hai mươi thùng.

Bị ảnh hưởng từ hai tháng đó, giờ đây Hạ Hạ có tật hễ gặp ai cũng gọi là "anh". Cô từng muốn sửa, nhưng xem ra trong thời gian ngắn khó mà bỏ được.

Tạ Hoài đi hai tiếng vẫn chưa quay lại, đã mười giờ đêm, trên đường gần như không còn ai. Hạ Hạ giúp anh ta bán được không ít hàng, ngoài giá gốc ra, cô còn lời thêm một trăm hai mươi tệ. Số tiền này cô có thể không nói cho Tạ Hoài biết, tạm thời giữ lại để mua một cái chăn đắp cho đỡ rét.

Lại có người đến quầy. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Giang Cảnh Châu.

Giang Cảnh Châu: "Đây không phải quầy của Tạ Hoài sao? Sao em lại trông hàng?"

Hạ Hạ mất vài giây mới hiểu được "Tạ Hoài" mà anh ta nhắc đến là ai: "Anh ấy đi tìm giáo viên hướng dẫn rồi."

Giang Cảnh Châu khẽ cười: "Anh biết. Anh vừa từ văn phòng thầy Y đi ra, Tạ Hoài đến đó lúc hơn tám giờ, nói bài thi không ghi tên, lúc đi còn quên cả ký tên điểm danh. Em cũng biết thầy Y rồi đấy, không tin lời cậu ta, thế là giữ lại trong văn phòng dạy dỗ suốt hai tiếng đồng hồ."

Hạ Hạ: "Học trưởng quen Tạ Hoài à? Còn cả bạn cùng phòng của em, Thái Vân, sáng nay anh cũng nhắc đến cô ấy."

Giang Cảnh Châu tiện tay cầm một chiếc đèn bàn hình chú heo lên ngắm nghía: "Thái Vân đến trường từ tuần trước rồi, anh gặp cô ấy vài lần trong văn phòng thầy Y. Nhỏ tuổi mà ghê gớm lắm."

Khóe môi anh ta hơi nhếch lên, mang theo một chút chế giễu không rõ ràng. Hạ Hạ đã vài lần nghe anh ta nhắc đến Thái Vân, nhưng lần nào vẻ mặt cũng không vui, cô thức thời không hỏi thêm.

Giang Cảnh Châu lật chiếc đèn lên, nhìn thấy giá niêm yết ở đế là ba mươi tệ, liền móc ra tờ một trăm đưa cho Hạ Hạ.

"Anh và Tạ Hoài là bạn học cấp ba, nếu cậu ấy không thi lại thì bây giờ đã cùng khóa với anh rồi."

Anh ta cười cười: "Con người cậu ấy còn không đơn giản hơn Thái Vân đâu."

Hạ Hạ cầm lấy ví tiền: "Trả lại anh bảy mươi."

"Không cần thối." Giang Cảnh Châu đứng dậy. "Đừng nói với Tạ Hoài là anh đã ghé qua."

Hạ Hạ nhét tiền của Giang Cảnh Châu vào túi của Tạ Hoài, sau đó lấy một trăm hai mươi tệ mà cô đã kiếm ra đếm lại, để tránh lát nữa Tạ Hoài quay về cô không giải thích được.

Dù chăn đệm mà Tạ Hoài bán rẻ hơn so với trong siêu thị, nhưng số tiền cô kiếm được tối nay vẫn chưa đủ. Mà với mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa cô và Tạ Hoài, anh ta chưa chắc sẽ giảm giá cho cô.

Hạ Hạ quyết định tranh thủ lúc anh ta chưa quay về kiếm thêm vài món hàng nữa. Ga giường và vỏ chăn thì không dám mơ, tối nay chí ít cũng phải mua được đệm và chăn đã.

Cô vừa định nhét một trăm hai mươi tệ vào túi, thì trước sạp lại có người đến.

Hạ Hạ ngẩng đầu, trước tiên nhìn thấy đôi chân của đối phương đó là một đôi giày thể thao màu đen, bên hông có thêu một logo trắng mờ nhạt, thoạt nhìn rất bình thường. Phần lớn con gái không quá nhạy cảm với giày dép, nhưng Hạ Hạ nhận ra đôi giày này.

Trước kỳ thi đại học, Bình Gia Bằng thường kéo cô ra sân thể dục dạo bộ trong giờ nghỉ buổi tự học tối. Tháng sáu ở Thường Thị trời đã rất nóng, áo phông đồng phục màu trắng bị mồ hôi thấm ướt đẫm, nhưng chỉ cần cơn gió mang theo hơi nóng lướt qua một lúc là lại khô.

Bình Gia Bằng nắm chặt tay cô không buông, cậu ta mở album ảnh trong điện thoại ra cho Hạ Hạ xem: "Ba tớ hứa rồi, chỉ cần tớ thi đỗ đại học là sẽ mua cho tớ đôi giày này. Giới hạn toàn cầu chỉ có năm trăm đôi, một đôi hai mươi tám nghìn tệ, đẹp không?"

Hạ Hạ không hiểu nổi vì sao có người lại sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mua một đôi giày thể thao. Bình Gia Bằng cười bảo cô: "Giày là thứ con trai chơi, không có thằng con trai nào không thích giày đâu, giống như con gái các cậu thích mua túi vậy, chẳng ai mà không muốn có Gucci, Chanel, cũng như nhau cả thôi."

Lúc đó, Hạ Hạ nghiêm túc đáp: "Tớ thì không muốn."

Có những người, thứ họ muốn đều có thể dễ dàng có được, không cần phải lo cơm áo gạo tiền, không cần phải đau đầu vì tương lai. Nhưng cũng có những người, chỉ để sống tiếp thôi đã phải dốc hết toàn bộ sức lực.

Bình Gia Bằng không hiểu. Cô vẫn nhớ, đêm đó ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt thanh tú của cậu ta, cậu ta khoác vai cô, cười vô tư bên tai cô: "Đừng khách sáo với tớ, đợi vào đại học rồi, cậu muốn gì tớ cũng mua cho."

Hạ Hạ không đắm chìm trong ký ức quá lâu, ánh mắt cô dán chặt vào đôi giày dưới chân người đối diện.

Trí nhớ của cô rất tốt, tuyệt đối không thể nhận nhầm. Đây chính là đôi giày mà Bình Gia Bằng đã cho cô xem đêm đó. Với điều kiện gia đình của Bình Gia Bằng, cậu ta còn phải năn nỉ ba mình suốt một hồi mới có thể nhận được phần thưởng này, vậy mà người trước mặt lại cứ thế thản nhiên mang một đôi giày trị giá hai mươi tám nghìn tệ trên chân!

Mắt Hạ Hạ sáng rực, như mèo thấy cá, chó thấy thịt, kẻ tham tiền thấy mỏ vàng. Với Hạ Hạ, đó không chỉ đơn thuần là một đôi giày, mà là tiền, là ánh sáng, là toàn bộ hy vọng để cô có một bộ chăn đệm ấm áp!

Ánh mắt cô di chuyển lên trên, nhìn thấy bàn tay người đó đang vươn về phía chiếc ấm nước trên sạp.

"Anh ơi, ấm nước một trăm tám mươi tệ."

Hạ Hạ lớn gan hét giá, trong đầu nghĩ thầm, người đi giày đắt như vậy chắc sẽ không để ý đến chút tiền lẻ này đâu nhỉ? Một trăm tám mươi tệ một cái ấm nước nghe có vẻ hơi đắt, nhưng cũng không phải quá vô lý. Nếu anh ta thấy mắc, mình có thể nhượng bộ một chút, một trăm năm mươi cũng được…

Người đó khựng lại giữa chừng. Trong đầu Hạ Hạ lóe lên một tia tính toán, cô quay sang mỉm cười với anh ta: "Nếu anh lấy, em có thể bớt giá cho…"

Nhưng câu tiếp theo kẹt cứng trong cổ họng cô, miệng khô khốc, không thốt ra được chữ nào.

Tạ Hoài vặn lại nắp ấm nước, thản nhiên nói: "Ồ, một trăm tám mươi à?"

Anh ta liếc xuống sạp hàng: "Thiếu mất mười cái ấm, mỗi cái một trăm tám mươi. Nếu cô không lấy ra một nghìn tám trăm tệ, tôi sẽ phải tính sổ với cô đấy."

Hạ Hạ: "……"

"Anh ơi…" Giọng cô có chút yếu ớt.

"Đừng gọi bừa." Tạ Hoài hờ hững nói, "Rất quen thân với cô à?"