Đại Mộng Tưởng Gia

Chương 8

Do đi muộn, khi Hạ Hạ đến giảng đường thì chỗ ngồi đã gần kín, chỉ còn ghế trống ngay hàng đầu đối diện bục giảng.

Cố vấn học tập của khóa này là Y Mĩ Hiền, ngoài ba mươi tuổi nhưng trông như mới đôi mươi. Cô ăn mặc trẻ trung như nữ sinh mười bảy, mười tám tuổi, trang điểm cũng khéo, đứng giữa sinh viên mà không hề lạc điệu.

Cô giảng bài suốt hai tiếng, sắc mặt nghiêm túc, hễ thấy ai nghịch điện thoại liền lập tức ngừng nói.

Hạ Hạ để điện thoại trong phòng ký túc sạc pin, giờ phút này cảm thấy có chút buồn chán. Cô chống cằm nguệch ngoạc vài nét vào sổ tay, mắt díp lại, cằm gật gù. Khi vừa định nằm xuống bàn chợp mắt một lát thì giọng nói trên bục giảng đột ngột dừng lại.

Y Mĩ Hiền nhìn chằm chằm vào cô: "Bạn nữ ngồi hàng đầu, tôi nói khiến em buồn ngủ đến vậy sao?"

Hạ Hạ lập tức ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn ngay ngắn. Sau khi nói xong, Y Mĩ Hiền không điểm danh mà lấy từ dưới bàn ra một xấp bài kiểm tra, đưa cho Giang Cảnh Châu bên cạnh. Giang Cảnh Châu phát bài xuống, sinh viên phía dưới đưa mắt nhìn nhau.

Y Mĩ Hiền nói: "Lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, trong túi của các em có một cuốn sổ tay quy định nhà trường và một tờ A4. Những chữ trên tờ A4 đó là tôi gõ từng chữ một trong văn phòng, nhắc nhở các em đọc kỹ quy định."

Cô hất cằm: "Lời tôi đã nói, các em có đọc hay không thì chỉ cần kiểm tra là biết. Điểm tối đa là 100, 60 là đạt. Ai không qua sẽ phải thi lại cho đến khi đạt. Nhận bài kiểm tra và làm ngay đi."

Hạ Hạ: "……"

Lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, cô đúng là có thấy một cuốn sổ nhỏ bên trong. Thấy bìa ngoài ghi hai chữ "Nội quy", cô lười đến mức chẳng buồn nhìn lần thứ hai mà quăng thẳng vào thùng rác.

Tờ A4 kia cô cũng từng thấy qua. Cái bàn ăn ở nhà bị lắc lư cả tuần, cô liền gấp tờ giấy đó vài lần rồi đem đi kê chân bàn.

Trong giảng đường vang lên tiếng than thở khắp nơi. Phát bài xong, Y Mĩ Hiền đi ra ngoài gọi điện thoại. Lớp học bắt đầu náo loạn, có người thì thầm bàn tán, có người lén lút rút điện thoại tra đáp án.

Giang Cảnh Châu đứng trên bục giảng coi thi: “Các cậu nhẹ nhàng chút, đừng làm ồn quá.”

Anh ta thấy Hạ Hạ nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra mà vẫn chưa động bút, bèn đi đến gần: “Không học thuộc sổ tay à?”

Hạ Hạ do dự. Tạ Hoài chỉ nhờ cô điểm danh giúp, không bảo cô làm bài hộ, chuyện này dù cô không làm, anh ta cũng chẳng trách cô được… Nhưng cô vừa thấy cạnh quầy hàng của Tạ Hoài vẫn còn một bộ chăn nệm. Nếu có thể thân thiết hơn với anh ta, biết đâu có cách kiếm được một bộ chăn.

Cô ngước mắt nhìn Giang Cảnh Châu, vẻ mặt rụt rè như một chú thỏ con: “... Anh ơi, bạn em chưa đến.”

Giang Cảnh Châu cũng không làm khó cô, rút ngay một tờ bài kiểm tra đưa qua: “Đừng để cô Y thấy.”

Hạ Hạ bắt đầu làm bài, toàn bộ câu hỏi đều liên quan đến nội quy Đại học Nam.

Cô nhìn đến mơ hồ, đang đờ đẫn thì phía sau có người hô lên: “Có người truyền đáp án trong nhóm tân sinh viên rồi!”

Lớp học lập tức vang lên tiếng reo hò vui sướиɠ. Hạ Hạ để điện thoại trong ký túc xá, đành dáo dác tìm một bạn phía sau có mang điện thoại để mượn xem thử. Nhưng đúng lúc đó, Y Mĩ Hiền gọi điện xong quay lại, cả lớp vội vã cất điện thoại đi. Cô ấy vẫn để Giang Cảnh Châu coi thi, còn mình thì ngồi xuống ngay bên cạnh Hạ Hạ nghịch điện thoại.

Nụ cười của Hạ Hạ cứng đờ trên mặt. Y Mĩ Hiền không quay đầu lại, Giang Cảnh Châu cũng chẳng quan tâm. Các bạn phía sau ngang nhiên rút điện thoại ra chép đáp án.

Hạ Hạ ngồi ngay cạnh Y Mĩ Hiền, chẳng thể làm gì khác ngoài đánh bừa một lượt bài kiểm tra. Lợi dụng lúc cô ấy không chú ý, cô lén rút bài kiểm tra của Tạ Hoài ra làm giúp.

Một tiếng sau, Y Mĩ Hiền đứng dậy thu bài. Bài kiểm tra của Hạ Hạ bị tẩy xóa lung tung, trông như bùa chú. Cô vội vã viết tên mình, rồi lật ra bài của Tạ Hoài định điền nốt tên anh ta. Nhưng khi đầu bút chạm vào ô điền tên, cô lại khựng lại. Sau ba giây, cô chớp mắt.

Chín giờ tối. Những tầng mây dày trên bầu trời Nam Thành đã tan biến trong màn đêm, chỉ còn lại một vầng trăng lạnh lẽo treo lơ lửng. Quầy hàng của Tạ Hoài vẫn chưa dọn. Đêm xuống gió lạnh, anh ngồi trên chiếc ghế gấp, áo phông đen khoác thêm một chiếc áo ngoài màu xanh.

Hiện tại không có ai đến mua, thần sắc anh ta điềm nhiên, nhưng cái vẻ bất cần kia lại không kìm chế được mà lộ ra.

Hạ Hạ bước đến trước mặt anh, đưa một tờ giấy: “Điểm quan trọng mà cố vấn nhấn mạnh, tôi đã ghi lại hết cho anh.”

Tạ Hoài liếc qua một cái: “Chỉ có vậy?”

“Còn có một bài kiểm tra bất ngờ về nội quy. Cố vấn cũng đủ xảo quyệt, làm tụi tôi trở tay không kịp. Hết giờ tôi hỏi thử, chẳng ai chuẩn bị trước cả.” Hạ Hạ nhiệt tình nói, “Nhưng anh đừng lo, tôi đã làm giúp anh một bài rồi.”

Tạ Hoài nhướng mày: “Thật sao?”

“Chỉ là có chút trục trặc nhỏ…” Hạ Hạ vô thức nghịch lớp nilon bọc màn chống muỗi trên bàn, “Tôi có thể hỏi anh một câu không?”

Tạ Hoài thản nhiên đáp: "Hỏi đi."

Hạ Hạ: "Anh biết tôi tên gì không?"

"Không biết."

"Thật sự không biết?"

Tạ Hoài mất kiên nhẫn: "Tôi cần phải biết chuyện đó à?"

"Đương nhiên là không." Hạ Hạ cười tươi như hoa. "Vậy anh tên là gì?"

Tạ Hoài: "……"

Hạ Hạ chột dạ: "Tuy tôi đã làm bài giúp anh, nhưng lúc nộp bài mới nhận ra anh chưa nói tên cho tôi."

Thấy chân mày anh khẽ nhíu lại, cô vội vàng chữa cháy: "Nhưng tôi đã nộp rồi. Bây giờ anh đi tìm thầy cô nói quên ghi tên chắc vẫn kịp đấy. Anh học trưởng bảo kỳ thi này mà trượt thì phải thi lại nhiều lần, rất phiền phức, anh mau đi đi."

Lúc này sắc mặt Tạ Hoài mới dịu lại đôi chút.

Hạ Hạ len lén quan sát anh: "Anh không giận nữa rồi chứ? Nếu anh không giận, tôi còn một chuyện nhỏ khác muốn nói…"

"... Là, sau khi thu bài xong, cô Y có điểm danh." Cô cẩn thận quan sát sắc mặt anh, lắp bắp nói, "Anh còn không biết tôi tên gì, vậy tôi không biết tên anh cũng bình thường thôi nhỉ… Tôi không trả lời được, chuyện này… cũng không thể trách tôi hoàn toàn, đúng không?"

Tạ Hoài: "……"

Tân sinh viên từ tòa giảng đường ùa ra, khiến con đường Xuân Hòa trở nên náo nhiệt. Làn gió đêm mát lạnh của Nam Thành lướt qua cánh tay, nhưng chẳng thể xua tan bầu không khí ngượng ngùng lúc này.

Hạ Hạ: "Anh đừng giận, mình bàn bạc một chút, có khi tôi có thể bù đắp cho anh từ chỗ khác."

Cô giả vờ ngoan ngoãn, len lén quan sát Tạ Hoài. Anh tháo chuỗi hạt bồ đề trên cổ tay, xoay xoay trong lòng bàn tay.

Anh nhướng mày: "Chỗ khác? Roi da, nến hay còng tay, trứng rung? Thấy cô thành khẩn thế, tôi cũng cho cô một cơ hội, tự chọn đi."

"…… Tôi cũng đã đấu tranh lắm đấy." Hạ Hạ nói, "Anh biết không, lúc điểm danh, tôi đã cố nhớ xem anh tên gì. Anh trông hơi giống một học trưởng tôi quen, tôi còn đặc biệt đi hỏi anh ấy, kết quả là anh ấy cũng không biết."

Hồi hè, Hạ Hạ từng tham gia một nhóm chat tân sinh viên. Rất nhiều đàn anh thích vào nhóm tìm đàn em trò chuyện, Lỗ Sóc chính là một trong số đó. Hồi đó, anh ta liên tục spam tin nhắn trong nhóm, đại khái là muốn truyền dạy bí kíp kiếm tiền ở Đại học Nam, ai muốn học thì thêm bạn với anh ta, nhưng chỉ dạy nữ sinh.

Bình thường kiểu bắt chuyện này, Hạ Hạ sẽ chẳng buồn để ý. Nhưng vì dính đến tiền, cô cũng có chút hứng thú. Cô kết bạn với Lỗ Sóc. Ban đầu, anh ta rất nhiệt tình, còn kéo cô vào một nhóm nhỏ, kể suốt một buổi tối về chuyện mình từng kiếm được vài nghìn tệ nhờ bán chăn và đèn bàn trong đợt nhập học.

Nhưng mỗi khi Hạ Hạ hỏi chỗ lấy hàng, cách vận chuyển đến trường, hay làm sao thu hút khách, thì Lỗ Sóc lại bắt đầu đánh trống lảng. Cô nhận ra anh ta có phần nói quá, mục đích tán gái còn lớn hơn cả chuyện truyền kinh nghiệm, nên cũng dần ít nói chuyện với anh ta hơn.

Chính lúc đó, cô gái có biệt danh "Mê Hoặc Tiểu Yêu" bước vào nhóm. Hạ Hạ không trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng vẫn lặng lẽ xem tin nhắn. Càng lúc cô càng thấy Lỗ Sóc không đáng tin, cũng ngày càng cảm thấy cô gái "Mê Hoặc Tiểu Yêu" kia có chút ngốc nghếch.

Cô gái có biệt danh "Mê Hoặc Tiểu Yêu" ngày nào cũng spam biểu cảm đáng yêu, bất kể Lỗ Sóc nói gì, cô ta cũng ngay lập tức nhảy vào gửi một cái hôn chụt chụt, sau đó gõ một câu:【Học trưởng thật là lợi hại quá đi!】

Lúc điểm danh, Hạ Hạ không nhớ ra Tạ Hoài tên gì, nhưng chuyện anh ta bán chăn, bán đèn bàn lại có chút giống với những gì Lỗ Sóc từng khoác lác.

Cô mượn điện thoại của Giang Cảnh Châu, đăng nhập QQ nhắn tin hỏi Lỗ Sóc, nhưng anh ta cũng mơ màng chẳng biết gì, chỉ trả lời:【Tôi chỉ quen đàn em nữ, đàn em nam là cái gì vậy?】