Đại Mộng Tưởng Gia

Chương 7

Hạ Hạ lặng lẽ lùi ra sau, nhưng Tạ Hoài lại trắng trợn ép sát. Thấy anh từng bước tiến lại gần, chân Hạ Hạ bắt đầu run lên, lùi nhanh hơn.

Tạ Hoài giơ cái gối trong tay lên: “Cô còn dám chạy, đừng trách tôi đập gãy chân cô.”

Thế là Hạ Hạ không dám nhúc nhích nữa.

Tạ Hoài hỏi: “Hôm đó cảnh sát hỏi có phải tôi ép buộc cô không, cô khóc. Hỏi có phải tôi đánh cô không, cô vẫn khóc. Khóc đến mức cảnh sát suýt tống tôi vào đồn. Tôi thực sự rất tò mò, mẹ nó, rốt cuộc cô khóc cái gì?”

Hạ Hạ lí nhí đáp: “Tôi mà sợ thì không kiểm soát được cảm xúc…”

Cô nhỏ giọng tiếp: “Anh với một người nữa, trong tủ còn có đạo cụ, ai biết được có phải các anh định còng tôi vào đầu giường rồi 3P tôi không? Hơn nữa, trước mặt nhiều cảnh sát thế, mất mặt chết đi được…”

Tạ Hoài: "…Mặt tôi in trên trang bìa báo tối, rốt cuộc ai mới là người mất mặt?"

Hạ Hạ: "Chuyện đó anh không thể trách tôi được. Có khi phóng viên thấy anh đẹp trai, nên đặc biệt cho anh lên hình cũng nên."

Tạ Hoài hờ hững đáp: "Nói vậy, tôi còn phải cảm ơn cô à?"

"Không cần cảm ơn đâu." Hạ Hạ tự biết mình đuối lý, "Chuyện hôm đó tôi cũng có lỗi, là tôi không suy nghĩ thấu đáo. Tôi thừa nhận hôm ấy tôi hơi mất kiểm soát, nếu không thì đã không…"

Cô ngập ngừng một chút, rồi ngoan ngoãn cúi người: "Tôi xin lỗi anh."

"Một câu xin lỗi là xong?" Tạ Hoài nghiêng đầu nhìn cô.

"Vậy anh muốn sao?" Hạ Hạ bất chấp, trưng ra vẻ mặt lì lợm, "Tiền thì tôi chắc chắn không có để bồi thường, trừ khi anh bán tôi đi. Hoặc là… anh cũng cho tôi lên báo tối một lần? Nhưng cái đó chắc hơi khó."

Cô chớp mắt một cái, bỗng nảy ra một ý tưởng: "Hay thế này đi, anh dẹp quầy hàng lại, chúng ta tìm khách sạn làm nốt chuyện dang dở đêm đó, coi như bù đắp tổn thất cho anh nhé?"

Cô nhấn mạnh: "Nhưng nói trước, lần này tôi không có tiền chia đôi đâu, tiền phòng anh trả."

Tạ Hoài: "…"

Cô gái trước mặt trông mềm mại, dịu dàng, nhưng lại nói ra những lời này một cách thản nhiên, không đỏ mặt, không chớp mắt, bình tĩnh đến mức khó tin. Anh nhíu mày, đưa mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, chợt chú ý đến bàn tay cô. Đang siết chặt vạt áo bên người, vô thức bán đứng sự căng thẳng trong lòng cô.

Bỗng dưng, Tạ Hoài bật cười.

"Được thôi." Anh nhướng mày, "Không chỉ tiền phòng, roi da, nến và bαo ©αo sυ cũng để tôi lo. Cô chuẩn bị xong thì đi liền đi, bây giờ mới mười một rưỡi, tôi đặt một phòng theo giờ, xong việc vẫn kịp ra ăn tối."

Nói xong, anh tiện tay ném chiếc gối ra sau: "Đi thôi, ai không đi là cháu."

Hạ Hạ: "…"

Cô lên tiếng, giọng vô thức mềm đi ba phần: "Thôi, thà bồi thường tiền vậy."

"Anh nói đi, bao nhiêu mới đủ bù đắp tổn thất tinh thần của anh? Nhưng tôi phải trả góp, giờ tôi không có tiền."

Tạ Hoài không nói gì, khiến cô cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu, len lén liếc nhìn anh.

Anh cũng đang quan sát cô, ánh mắt thoáng chút suy tư: "Cô là sinh viên năm nhất? Ngành nào?"

Hạ Hạ gật đầu: "Quản trị kinh doanh."

Tạ Hoài nói: "Chiều nay tôi không đi được buổi họp mặt tân sinh viên, cô đi điểm danh giúp tôi. Mấy lời dặn dò của cố vấn học tập, cô nhớ kỹ, tối tan họp thì đến đây nói lại cho tôi."

Hạ Hạ ngạc nhiên: "Anh bán chăn mà cũng cần nghe họp tân sinh viên à?"

Tạ Hoài không đáp, nhưng Hạ Hạ bỗng vỡ lẽ: "Anh cũng là sinh viên năm nhất? Thế sao anh lại bán đồ ở đây?"

Tạ Hoài liếc cô một cái: "Liên quan gì đến cô?"

Hạ Hạ trở về ký túc xá với hai bàn tay trắng, trong phòng lại có thêm một bạn cùng phòng mới.

Thái Vân rửa vài quả táo, đặt lên bàn của cô bạn kia: "Tử Du, ăn táo đi."

Chúc Tử Du đang ngồi trước gương trang điểm, nghiêng đầu mỉm cười cảm ơn cô. Khi thấy Hạ Hạ bước vào, cô sững lại một chút, sau đó mỉm cười chào hỏi.

Thái Vân bưng rổ trái cây về chỗ ngồi: "Hạ Hạ, ăn táo không?"

Cô chỉ thuận miệng hỏi, hoàn toàn không nhiệt tình như khi nói chuyện với Chúc Tử Du, thậm chí còn chưa dứt lời đã định quay về chỗ, nhưng Hạ Hạ đã nhanh tay cướp lời.

"Ăn chứ!" Hạ Hạ cười rạng rỡ như một cô nàng ngốc nghếch đáng yêu, "Cảm ơn cậu nha, Thái Vân."

Cô đặt quả táo lên bàn, định để lát nữa ăn thay bữa trưa. Nhưng nhìn một lúc, bụng lại đói đến mức không chịu nổi, thế là cầm lên cắn từng miếng ngon lành.

Thái Vân khó hiểu: "Lúc nãy tớ thấy cậu vào siêu thị, không mua chăn à?"

Miệng Hạ Hạ vẫn còn đầy thức ăn, nói không rõ ràng: "Chiều tính tiếp."

Thái Vân liếc cô một cái, nghiêm túc nhắc nhở: "Siêu thị không còn nhiều hàng đâu, muốn mua thì nhanh lên."

Hạ Hạ gật đầu, chân đặt lên ghế, làn da trắng mịn nổi bật. Cô ăn quả táo sạch sẽ đến mức chẳng còn chút thịt nào trên hạt, rồi đi ra khu rửa tay ngoài hành lang.

Thái Vân ghé lại gần Chúc Tử Du, nói nhỏ: "Tử Du, tớ nói cậu nghe, con bé Hạ Hạ này thật sự kỳ quái lắm."

Chúc Tử Du cũng đến bằng tàu hỏa đường dài, cô ngủ giường đối diện với Hạ Hạ. Sắp xếp đồ đạc xong, cô liền leo lên giường nằm nghỉ, cả người trông có vẻ mệt mỏi. Nhưng dù trong trạng thái uể oải, vẻ ngoài của cô vẫn vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt tinh tế, lớp trang điểm hoàn hảo, khi đôi mắt khẽ híp lại vì buồn ngủ, cô trông như một con mèo quý tộc lười biếng.

Buổi họp tân sinh viên tổ chức vào buổi tối. Chiều muộn, Thái Vân rủ Chúc Tử Du xuống căn tin ăn tối nhưng lại không hỏi Hạ Hạ. Chúc Tử Du bị cô ấy kéo tay, có chút không kiên nhẫn, nhưng Thái Vân vẫn giữ nụ cười trên môi.

Thái Vân luôn tìm chuyện để nói với cô, trong khi Chúc Tử Du không thích trò chuyện với cô nàng này. Cô chỉ đáp lại từng chữ một cách miễn cưỡng, còn Thái Vân thì không hề bận tâm, cứ vui vẻ tự mình gắn kết.

Chúc Tử Du không chịu nổi sự nhiệt tình của cô ấy, nhưng cũng không tiện tỏ thái độ quá đáng, vì dù sao cũng không thể phũ phàng với một người đang đối xử tốt với mình.

Cô liếc nhìn Hạ Hạ: "Cùng đi không?"

Hạ Hạ lắc đầu: "Hai cậu cứ đi trước đi."

Chờ trong phòng chẳng còn ai, Hạ Hạ mới lôi ví tiền ra, đổ hết số tiền bên trong lên bàn. Một tờ năm mươi, một tờ hai mươi, hai tờ mười, cùng bốn đồng xu lẻ. Thẻ ngân hàng còn đúng một trăm, tài khoản Alipay trống trơn. Tổng cộng 194 tệ, toàn bộ tài sản của cô lúc này.

Cô ôm đầu, ủ rũ gục xuống bàn, lẩm bẩm: "Tính toán sai rồi… Trường chết tiệt này lại còn không phát chăn gối…"

Theo kế hoạch ban đầu, số tiền này nếu tiết kiệm thì có thể cầm cự được một đến hai tuần. Chỉ cần tìm được một công việc phát tờ rơi, mỗi ngày kiếm tạm tám mươi tệ, thì ít nhất cũng không bị đói chết. Nhưng nếu mua chăn nệm, thì sẽ không còn tiền ăn. Mà không mua…

Lúc trưa, cô vừa bước ra khỏi phòng không xa, liền nghe thấy Thái Vân trong phòng nói với Chúc Tử Du: "Cậu thấy không, con bé Hạ Hạ này đúng là kỳ quái, vào ký túc xá việc đầu tiên là dán giày. Đôi giày rách nát thế, nếu là tớ thì đã vứt đi từ lâu rồi. Nó còn mang theo keo 502 với tăm nữa chứ… Cậu chưa nhìn thấy điện thoại của nó đâu, trông như loại nạp tiền được tặng ấy, nhà tớ còn cả đống trong ngăn kéo. Trời ạ…"

… Nếu không mua chăn nệm, chắc ngày mai cả học viện sẽ biết cô là kẻ lập dị.

Hạ Hạ kéo chiếc vali vẫn chưa mở ra. Bên trong chứa đủ thứ linh tinh. Sáng nay, cô mới chỉ lấy ra keo 502 và tăm xỉa răng đã bị Thái Vân chê là kỳ quặc, nếu cô ấy nhìn thấy đống đồ này, có lẽ sẽ ngất ngay tại chỗ.

Một chiếc đèn bàn cũ bị vỡ một góc, hai quyển sổ mới tinh nhưng bìa bụi bặm, hơn chục chiếc móc áo sơn tróc lở, một cuốn từ điển tiếng Anh sắp rơi rụng từng trang, nửa chai dầu gội đầu, một bình giữ nhiệt hoa văn đã phai màu…

Sắp xếp đồ xong đã gần sáu giờ, Hạ Hạ khóa cửa phòng rồi chạy về giảng đường. Đại học Nam có bề dày lịch sử, từng tòa nhà, từng con đường trong trường đều có tên riêng. Con đường nhỏ nối từ ký túc xá đến khu giảng đường gọi là Xuân Hòa Lộ.

Tạ Hoài đang bày sạp hàng ngay trên Xuân Hòa Lộ. Buổi sáng anh đã bán gần hết chăn nệm, chỉ còn một bộ đặt bên cạnh, dưới đất chất mấy thùng lớn. Anh cúi xuống lôi ra phích nước nóng, màn chống muỗi và đèn bàn, xếp ngay ngắn.

Hạ Hạ đứng từ xa quan sát, thầm nghĩ người này đúng là kỳ lạ. Ngày đầu tiên nhập học, trong khi các sinh viên mới bận rộn báo danh và sắp xếp ký túc xá, thì anh ta lại thảnh thơi bán chăn. Bán xong chăn, buổi tối lại bán phích nước. Cô nghĩ mãi mà không hiểu nổi anh ta đang làm gì.