Anh bước ra vài bước, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại giường, từ trên cao nhìn xuống Hạ Hạ. Gương mặt cô đỏ bừng, khóc đến mức nước mắt nước mũi lẫn lộn, vài lọn tóc lòa xòa hai bên tai cũng ướt mồ hôi dính bết vào mặt, trông vừa ngây thơ vừa đáng thương.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy để cô đi ngay bây giờ không ổn lắm.
Kỳ Đạt lớn hơn anh hai tuổi, gia đình giàu có, lại ham vui, là khách quen của các quán bar và hộp đêm. Chỗ này là do Kỳ Đạt chọn, dù không phải nơi hoạt động ngầm nhưng cũng là nơi phức tạp, đèn đỏ rượu xanh, người đủ loại nào cũng có. Giờ đã khuya thế này, một cô gái đi ra ngoài chẳng an toàn chút nào.
“Tôi cũng không ép cô, cô khóa cửa lại, đợi trời sáng rồi hẵng đi.” Tạ Hoài nhìn cô, nói tiếp: “Tiền phòng một đêm năm trăm, cô đã chiếm chỗ của tôi rồi, tôi lấy cô hai trăm năm chia đôi, vậy là hợp lý rồi chứ?”
Hạ Hạ lau nước mắt, lấy từ túi quần ra ba trăm tệ đã bị vò nhàu nát. Cô cẩn thận vuốt phẳng từng tờ tiền, xếp ngay ngắn rồi đưa cho Tạ Hoài. Ánh đèn chiếu lên cánh tay cô, làm làn da trắng như tuyết càng thêm nổi bật. Lúc này, Tạ Hoài bỗng nhận ra mặt trong cẳng tay cô có một mảng bầm tím sâu cùng năm vết hằn đỏ, nổi bật rõ ràng trên nền da trắng ngần.
Tạ Hoài thuận miệng hỏi: “Trước khi tôi vào, cô khóc gì vậy?”
Hạ Hạ cúi mắt, im lặng không nói gì. Tạ Hoài nhận lấy tiền, rút ví ra, rút một tờ năm mươi tệ trả lại cô. Hạ Hạ vùi mặt vào đầu gối, không nhìn thấy tay anh đưa ra.
Tạ Hoài cũng không để tâm, tiện tay ném tiền lên chăn, nhướng đôi mày sắc nét: “Tôi trả lại tiền rồi đấy, đừng khóc nữa, khóc cứ như tôi ngược đãi cô không bằng.”
Chuyện sau đó, Tạ Hoài cố gắng không nghĩ đến. Nếu nhất định phải nghĩ lại và rút kinh nghiệm, thì chỉ có hai chữ mất mặt.
Anh bị lùa vào một hàng dài gái gọi và khách làng chơi, theo đoàn bị áp giải ra khỏi hộp đêm, đầu cúi thấp, mặt cũng chẳng dám ngẩng lên. Thành phố Thường nằm gần biển, đêm hè vô cùng náo nhiệt.
Không khí oi bức, gió biển lẫn mùi mặn tanh, các con phố nhỏ tràn ngập hương dầu mỡ từ các quầy đồ nướng và món xào, mùi thì là từ những xiên mực nướng trên vỉ sắt xộc thẳng vào mũi, còn có cả hương thơm giòn rụm của bánh kếp trứng mới ra lò… Phía trước là một khu chợ đêm, người người tấp nập, nhưng cũng không thể sánh với cảnh tượng náo loạn của hơn trăm người bị áp giải ra ngoài.
Tạ Hoài cảm thấy mình chẳng khác gì con mực nướng trên vỉ sắt, mỡ cháy xèo xèo, khói bốc nghi ngút, rắc thêm thì là và ớt bột rồi lật mặt.
Từ trong ra ngoài, chín nhừ luôn rồi. Bên ngoài hàng rào phong tỏa, vô số người tò mò vươn cổ nhìn, phía trước còn có một nữ phóng viên truyền hình mặc đồ công sở đang đứng nghiêm túc đưa tin. Tạ Hoài ngồi xổm bên lề đường, cố gắng che mặt lại.
“Thưa quý vị khán giả, đây là chiến dịch truy quét tệ nạn lớn nhất trong ba năm qua tại thành phố Thường… Dưới sự bố trí chặt chẽ của đội cảnh sát hình sự, hơn một trăm nghi phạm đã bị bắt giữ, các địa điểm liên quan cũng đã bị phong tỏa…”
Chuyện mất mặt này, Tạ Hoài vốn định quên luôn. Nhưng hôm sau khi được thả ra, đám bạn của anh ở thành phố Thường lập tức gửi tin nhắn tới tấp. Nội dung thì đơn giản, nhưng ý chung thì giống nhau cả.
Kỳ Đạt gọi điện cho anh, cười đến mức nghẹn cả hơi: “Thiếu gia Tạ, anh giỏi thật đấy! Không chỉ lên báo buổi tối của thành phố Thường, mà còn chễm chệ ngay vị trí trung tâm trang bìa, đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Hạ Hạ bị ép ngồi ở góc trong cùng của quầy hàng, không được phép đi lung tung. Cô chẳng có gì làm, đành lặng lẽ quan sát Tạ Hoài.
Anh có dáng người cao gầy, rắn rỏi. Ánh nắng rực rỡ của Nam Thành xua tan nét lười biếng và kiêu ngạo thoáng qua trên gương mặt anh. Khi cười lên, anh trông sạch sẽ, rạng rỡ, đôi mày cong, hàm răng trắng đều tăm tắp. Sự trẻ trung, tràn đầy sức sống của anh tỏa ra mạnh mẽ, đến mức khiến các phụ huynh xung quanh cũng phải thích thú, cười tít cả mắt.
“Chị, để em bóc cho, cẩn thận móng tay.”
Tạ Hoài nhận lấy chiếc túi từ tay một phụ huynh, dùng con dao nhỏ mang theo bên người, chỉ vài đường đã bóc sạch lớp nhựa bên ngoài, lấy tấm nệm ra.
Người phụ nữ nghe Tạ Hoài gọi mình là “chị” thì rất hài lòng, đùa với anh: “Trai đẹp ơi, giá này với siêu thị cũng ngang nhau đấy nhỉ?”
Tạ Hoài mỉm cười: “Chất lượng giống nhau thì giá tất nhiên cũng phải tương đương rồi.”
Người phụ nữ mặc cả: “Bớt chút đi, không thì tôi ra siêu thị mua.”
Tạ Hoài nhìn sang cô bé bên cạnh bà. Cô bé mặc một chiếc váy hồng nhạt, trên đầu cài kẹp tai thỏ. Anh lấy ra một tấm nệm màu hồng trắng in hình Thủ lĩnh Thẻ Bài Sakura, đặt trước mặt cô bé.
Hạ Hạ vẫn luôn quan sát Tạ Hoài, thấy anh không vội vàng trả lời mà lại để ý quan sát cô bé kia. Đôi mắt cô bé lập tức sáng rực, lén kéo tay mẹ.
Lúc này Tạ Hoài mới lên tiếng: “Tôi có ghé qua siêu thị rồi, chăn ga gối nệm ở đó chỉ có kẻ sọc hoặc caro, con trai dùng thì không sao, nhưng con gái xinh đẹp thì nên dùng những thứ đẹp đẽ chứ.”
Anh mỉm cười với cô bé, gương mặt cô lập tức đỏ bừng. Anh lại lôi ra một bộ chăn ga gối màu hồng, phối hợp hoàn hảo với tấm nệm: “Cô lấy cả bộ đi, tôi giảm 10% cho.”
Người phụ nữ còn định mặc cả tiếp, nhưng Tạ Hoài nhìn về phía siêu thị: “Vừa rồi có nhiều người ghé qua hỏi giá nhưng không mua, vì cùng một món đồ, họ đương nhiên tin siêu thị hơn. Nhưng mà tính theo thời gian thì chắc giờ siêu thị cũng sắp hết hàng rồi, cô xem, họ bắt đầu quay lại đây đấy.”
Người phụ nữ nghi hoặc: “Sao cậu biết siêu thị sắp hết hàng?”
Tạ Hoài cười, hàm răng trắng bóng: “Siêu thị thiếu nhân lực mùa khai giảng, mấy ngày trước tôi rảnh nên đi làm thời vụ hai ngày. Hàng trong kho là tôi nhập đấy, nhập bao nhiêu, màu gì tôi nắm rõ cả. Giờ cô mua thì tôi còn giảm giá được, lát nữa người kéo đến đông, tôi cũng khó mà giảm trước mặt nhiều người.”
Người phụ nữ còn do dự, nhưng cô bé đã kéo tay bà lắc lắc: “Mẹ ơi, con chỉ thích cái này thôi.”
Bà mẹ bị con gái mè nheo đến phát bực, hơn nữa Tạ Hoài nói cũng có lý, những người từ siêu thị ra đúng là đang tụ tập lại. Tạ Hoài vẫn không vội vã, chỉ mỉm cười nhìn bà. Người phụ nữ suy nghĩ một lát rồi quyết định móc tiền ra mua nệm.
Lúc này Hạ Hạ mới hiểu tại sao khi nãy Tạ Hoài lại không để tâm đến những người chỉ hỏi giá. Vì lúc đó họ chưa có ý định mua thật, chỉ muốn tham khảo để so sánh. Phần lớn vẫn chọn siêu thị vì an tâm hơn, Tạ Hoài cũng không mong bán được hàng ngay lúc ấy.
Anh chờ thời cơ này khi siêu thị hết hàng, xe vận chuyển vẫn chưa tới, các phụ huynh lo lắng sợ không mua được nệm cho con, chỉ còn cách tìm đến anh. Chỉ cần nắm đúng thời điểm, anh thậm chí không cần rao hàng, người mua tự động tìm đến. Hơn nữa, anh từng làm thời vụ ở siêu thị, hiểu rõ hàng tồn kho của họ.
Gần trưa, nắng càng lúc càng gay gắt. Hạ Hạ sáng nay ăn khoai tây nhưng đã nôn hết, giờ vừa đói vừa hoa mắt vì nóng. Cô co người trốn vào bóng râm do chăn đắp chồng lên tạo thành, nhưng chưa kịp ngồi lâu, bóng râm đã biến mất.
Tạ Hoài lấy một chiếc chăn từ trên đầu cô, khiến cô hoàn toàn lộ ra dưới cái nắng gay gắt. Nhìn quanh, chỉ trong chưa đầy ba mươi phút, hàng hóa gần như đã bán hết.
“Này!”
Hạ Hạ đang mải suy nghĩ, nghe gọi mới giật mình phản ứng.
Tạ Hoài chỉ về phía sau cô: “Lấy thêm một chiếc chăn nữa.”
Hạ Hạ lập tức chạy lon ton ôm chăn đưa cho anh. Người đàn ông trung niên trước quầy nhận lấy ruột chăn, hỏi: “Chất lượng có đảm bảo không đấy? Nếu có vấn đề, tôi nhất định sẽ tìm cậu tính sổ.”
Tạ Hoài có thể dễ dàng dỗ ngọt phụ nữ bằng mấy câu gọi "chị" ngọt xớt, nhưng chiêu này lại chẳng có tác dụng với đàn ông. Anh đã giải thích cả buổi mà đối phương vẫn cứ lấn cấn, đến lúc sắp trả tiền rồi vẫn còn lo lắng rằng hàng trên sạp có vấn đề.
Hạ Hạ lén nhìn Tạ Hoài, thấy anh nhíu mày, hình tượng thiếu niên ngọt ngào dưới nắng dường như sắp không diễn nổi nữa.
Cô nhanh chóng tính toán trong đầu, rồi nở một nụ cười ngọt như mật với người đàn ông: “Chú ơi, hàng của bọn cháu cùng nhà máy sản xuất với siêu thị, đảm bảo chất lượng không có vấn đề gì đâu ạ. Nếu chú mua về mà có vấn đề gì, cứ mang tới đổi lại thoải mái ạ.”
Cô phải tranh thủ cơ hội này để lấy lòng Tạ Hoài. Mặc dù cô hoàn toàn không biết anh nhập hàng từ đâu, nhưng nói dối không chớp mắt cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dù sao nếu thật sự có vấn đề thì người bị tìm đến cũng là Tạ Hoài, chứ không phải cô.
Vừa dứt lời, cô cảm giác được ánh mắt của Tạ Hoài dừng trên người mình trong hai giây. Ánh mắt anh bình thản, không rõ là cảm xúc gì.
Người đàn ông cúi xuống nhìn khuôn mặt trắng trẻo và nụ cười thuần khiết của cô bé, cuối cùng không nói thêm gì nữa, dứt khoát trả tiền rồi rời đi.
Tạ Hoài vẫn giữ vẻ điềm nhiên, xoa xoa tay, phủi mấy sợi bông dính trên lòng bàn tay khi lật chăn nãy giờ.
Trong số các nam sinh, nước da anh thuộc loại trắng, làn da tay là một màu trắng lạnh sáng rõ, xương ngón thon dài, chẳng giống bàn tay của một người hay làm việc tay chân chút nào. Mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay anh, làm ướt mấy sợi bông, anh vò chúng thành một cục rồi búng xuống đất.
Sau một lúc im lặng, anh mở miệng: “Giờ yên tĩnh rồi, tính sổ nào.”
Anh cúi xuống nhặt một chiếc gối dưới đất lên, dùng sức vỗ mạnh hai cái, phát ra tiếng bộp bộp nặng nề.
Rồi anh không chút biểu cảm nhìn Hạ Hạ: “Tối đó, cô đấm tôi mấy cái nhỉ?”