Đại Mộng Tưởng Gia

Chương 5

Nhưng…Dùng ghế ném thẳng vào tủ kính đựng hồ sơ của đồn cảnh sát thì có hơi quá rồi. Điều kỳ diệu hơn là viên cảnh sát kia, dù bị ném ghế vào mặt, vẫn không truy cứu trách nhiệm. Thậm chí, còn tự bỏ tiền ra sửa kính, rồi chủ động xin lỗi anh ta.

Sau khi nghe nữ cảnh sát kể chuyện này, chỉ số "nguy hiểm" của Tạ Hoài trong lòng Hạ Hạ tăng vọt.

Một kẻ ngang tàng, bạo lực, không dễ dây vào. Ngay cả cảnh sát cũng phải nhường nhịn anh ta. Còn cô thì lại dám chọc vào người này… Nếu bị bắt lại, chắc chắn "rớt một lớp da" là còn nhẹ.

Tay của Tạ Hoài siết chặt lấy cổ áo cô: “Hỏi cô đấy, chạy cái gì mà chạy?”

Hạ Hạ nhăn nhó: “Anh, anh ơi, em biết sai rồi, đừng động tay động chân, buông em ra đi, mình nói chuyện đàng hoàng, em không chạy nữa”

Vừa dứt lời, trong lòng Hạ Hạ chợt dâng lên một nỗi xót xa khó tả. Tàu hỏa mới dừng lại ở Nam Thành vài tiếng, cô không chỉ nhận nhầm bố trên xe buýt, giờ đến cả anh trai cũng có luôn rồi.

Tạ Hoài buông tay ra, Hạ Hạ như một con thỏ con hoảng sợ. Cô đưa tay chỉnh lại cổ áo bị anh túm đến nhăn nhúm, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn anh.

Đường nét khuôn mặt của Tạ Hoài sắc bén và thon gọn, ba phần nam tính mạnh mẽ, bảy phần là vẻ điển trai trẻ trung, đường nét xương hoàn hảo. Gương mặt này khi không cười trông lạnh lùng, bất cần, nhưng nếu cười lên thì thế nào nhỉ… Hạ Hạ không nghĩ ra, vì cô chưa từng thấy anh cười bao giờ.

Tạ Hoài kéo tràng hạt bồ đề trong tay rồi đeo lại lên cổ tay, giọng điệu hờ hững, không nghe ra vui hay giận: “Cô nói đi, chẳng phải chúng ta chỉ hẹn nhau lên giường thôi sao? Có gì to tát đâu? Nếu không phải tại cô khóc cả đêm rồi gọi cảnh sát làm họ tưởng tôi là tội phạm hϊếp da^ʍ, thì tôi đâu có bị tống vào đồn?”

Anh nheo mắt: “Hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích, chuyện này chưa xong đâu.”

Tạ Hoài về sau đã tự kiểm điểm bản thân rất sâu sắc, chuyện đêm đó anh cũng có lỗi. Lỗi ở chỗ anh quá tính toán, đòi chia tiền phòng với Hạ Hạ. Đã thế còn xui xẻo bị cảnh sát ập vào đúng lúc đó, tiền lẻ vứt đầy giường, cái mũ “mua da^ʍ” này đội lên rồi thì có trăm cái miệng cũng chẳng cãi nổi.

Hôm đó Tạ Hoài đến Thường Thị tìm Kỳ Đạt chơi, tối có uống chút rượu, chỗ ngủ là do Kỳ Đạt đặt giúp. Hai người họ lớn lên cùng nhau, thân nhau đến mức mặc chung một cái quần còn thấy rộng. Khi thấy Kỳ Đạt dẫn mình vào một hội sở, anh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng khách sạn này có thiết kế hơi lạ.

Kỳ Đạt đẩy anh vào phòng, còn mình thì không vào, cười đầy ẩn ý: “Coi như cậu gặp may đấy.”

Phòng rất rộng, trong không khí thoang thoảng mùi hoa hồng. Tạ Hoài vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc thút thít trong bóng tối. Anh bật đèn lên, thấy Hạ Hạ đang ngồi trên giường khóc.

Anh sững người, rồi quay đi gọi điện cho Kỳ Đạt. Giọng điệu của Kỳ Đạt lười nhác, có chút trêu chọc: “Biết dạo này cậu tâm trạng không tốt, áp lực lớn, nên tìm cho cậu một em để giải tỏa đấy. Nói trước cho cậu yên tâm, em ấy không phải người của hội sở đâu, là tôi hẹn trên mạng, đã chọn kỹ rồi, non tơ, ngây thơ lắm. Cậu không cần thì tôi tự hưởng vậy.”

Tạ Hoài cúp máy, bị giày vò một hồi cũng tỉnh rượu hơn phân nửa. Anh đứng yên tại chỗ, quan sát cô gái trên giường. Làn da cô trắng mịn, dáng người nhỏ nhắn nhưng chân dài, eo thon, thân hình mảnh mai.

Cô mặc một chiếc áo phông và quần short giản dị, sạch sẽ. Trong cái hội sở đầy rẫy xa hoa truỵ lạc này, cô mang theo một nét thuần khiết rất khác biệt.

Kỳ Đạt khá hiểu Tạ Hoài. Anh xưa nay kén chọn, mấy năm trước số cô gái bám theo anh đếm không xuể, nhưng chưa từng thấy anh thích ai thật lòng. Tạ Hoài có gu riêng, anh thích người đẹp, đặc biệt là kiểu đáng yêu, ngọt ngào, trông có vẻ mong manh dễ vỡ thế này.

Nhiệt độ trong phòng hơi cao. Đây không phải khách sạn bình dân, mà là hội sở giải trí. Ở đây có đủ loại người và dịch vụ, từ tɧác ɭoạи đến những đôi tình nhân đến thuê phòng. Sự khác biệt lớn nhất giữa hội sở và khách sạn bình dân chính là chữ “tình thú.” Khi nhiệt độ cao hơn một chút, không khí liền tràn ngập một thứ cảm giác ám muội, quyện lẫn với hương hoa hồng, xộc vào mũi khiến người ta bứt rứt.

Tạ Hoài hôm nay có uống rượu, lại đang ở độ tuổi mười tám đầy ham muốn, sáng ngủ dậy còn phải giặt qυầи ɭóŧ. Mấy năm trước dù có nổi loạn nhưng vẫn còn đi học, không dám chơi bời quá trớn. Anh từng có vài cô bạn gái, nhưng cùng lắm chỉ mới nắm tay.

Đèn trần lờ mờ, ánh sáng chiếu xuống hàng mi cụp xuống của anh, tạo thành một khoảng bóng tối bên mặt. Hàng mi của anh rất dài, còn dài hơn nhiều cô gái, đó là điểm dịu dàng nhất trên gương mặt anh. Khi mắt anh khẽ khép hờ, trông lại càng cuốn hút.

“Cô bao nhiêu tuổi?” Anh hỏi.

Cô gái không trả lời, chỉ ôm gối, rụt vai lại. Tạ Hoài bước đến gần giường. Anh thực ra cũng không có ý định làm gì, chỉ là đầu óc choáng váng vì rượu, muốn ngồi xuống nghỉ một lát. Nhưng vừa bước một bước, Hạ Hạ đã lập tức co người về phía mép giường bên kia, gần như viết rõ hai chữ “phản kháng” lên mặt.

Tạ Hoài vốn mang chút kiêu ngạo và ngông nghênh, thấy cô phản ứng như thể tránh tà, trong lòng liền không vui. Anh sẽ không làm gì cô, nhưng bảo anh quay đầu bỏ đi ngay thì cũng không thể. Giờ mà rời đi thì khác nào sợ một cô gái? Nếu Kỳ Đạt biết được chắc chắn sẽ cười nhạo anh đến chết.

Hạ Hạ nhìn anh đầy cảnh giác, sợ anh có hành động gì. Vừa rồi Tạ Hoài chỉ nhìn thấy nửa bên mặt của cô, bây giờ khi cô quay hẳn sang, anh mới trông thấy rõ nửa bên kia. Một bên mặt cô sưng đỏ, khóe môi bầm tím, trên cổ có một vết siết rõ ràng, xương quai xanh còn có vài vết cào xước và bầm tím, như một mảnh sứ trắng tinh bị vấy bẩn.

Nói ra thì lạ, những vết thương này đáng lẽ phải làm xấu đi vẻ ngoài, vậy mà khi hòa cùng những giọt nước mắt chưa khô trên mặt cô, chúng lại khiến cô có một vẻ mong manh đáng thương, làm người ta không kìm được mà muốn che chở.

Tạ Hoài lại gọi điện cho Kỳ Đạt, nhưng hắn ta phủ nhận chuyện này liên quan đến mình.

“Tôi còn chẳng biết cô ta tên gì, chiều nay cô ta đến thì đeo khẩu trang, tôi đâu có thấy vết thương nào… Hay cậu hỏi cô ta xem? Biết đâu lại là cãi nhau với bạn trai rồi bị đánh, xong ra ngoài tìm người cắm sừng hắn cũng nên…”

Tạ Hoài nói chuyện với Kỳ Đạt một cách hời hợt, đồng thời đưa tay kéo ngăn kéo tủ bên cạnh. Anh không để ý, làm rơi ra một hộp bαo ©αo sυ.

Hạ Hạ nhìn thấy hộp đó, người cứng đờ. Cô vừa khóc xong, giọng còn nghẹn ngào: “Anh có thể đừng động vào mấy cái ngăn kéo không?”

Tạ Hoài bực bội đóng tủ lại. Tay anh vẫn chưa chịu yên, tiện tay mở chiếc tủ bên cạnh.

Vừa mở ra, một đống đồ rơi xuống đất. Roi da, nến, đồng phục, còng tay, nút bịt hậu môn, kẹp ngực, trứng rung, máʏ яυиɠ và một cuộn dây thừng mảnh dài.

Tạ Hoài: “……”

Anh định nhặt đống đồ lên bỏ lại vào trong, vừa đưa tay ra thì Hạ Hạ hét thất thanh, hoảng loạn cực độ: “ĐỪNG ĐỘNG VÀO—!!!”

Kỳ Đạt nghe thấy tiếng động trong điện thoại, liền hỏi: “Mày làm gì người ta mà kêu thảm vậy?”

Tạ Hoài lâm vào cảnh ngượng ngùng, cũng chẳng quan tâm đến thể diện nữa: “Chuyện này là do mày sắp xếp, tao không quản, tự mày về mà giải quyết.”

Vừa dứt lời, đầu anh bị đập một cú Hạ Hạ đang lấy gối đánh anh. Cô cầm gối nện liên tiếp vào đầu Tạ Hoài, rồi chộp lấy điện thoại bàn và đèn bàn ở tủ đầu giường ném về phía anh. Tạ Hoài vội nghiêng người tránh, suýt chút nữa bị cô ném trúng đến choáng váng.

Anh hoảng hồn, quát lên: “Mẹ kiếp, cô làm gì vậy?!”

Hạ Hạ mắt đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, khóc đến mức tệ hại nhưng lại nghiến răng không chịu phát ra tiếng, như thể chỉ cần lên tiếng là sẽ mất hết khí thế. Trông cô giống như một con thỏ nhỏ đang giương nanh múa vuốt, nhưng mà răng chẳng sắc, móng cũng chẳng nhọn.Cô run rẩy siết chặt một chiếc bình hoa miệng hẹp, bông hồng bên trong đã rơi xuống giường, nước trong bình đổ ướt cả chăn đệm, thấm vào quần short và áo phông trắng của cô.

Thế nhưng cô dường như chẳng cảm nhận được điều đó, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Tạ Hoài và chiếc điện thoại trong tay anh.

Tạ Hoài nhìn xuống đống đồ chơi tình thú rơi lả tả dưới chân, bỗng dưng hiểu ra mọi chuyện.

Anh nói với Kỳ Đạt: “Thôi, mày đừng qua đây nữa.”

Cô gái bắt đầu phản ứng dữ dội từ lúc anh mở tủ và đống đạo cụ S.M kia rơi ra. Cô vốn là người Kỳ Đạt gọi đến, tối nay lại đột ngột đổi người, vừa rồi anh lại định gọi Kỳ Đạt qua đây, trong mắt cô chẳng phải giống như một kẻ biếи ŧɦái hay sao?

Tạ Hoài cũng không đến gần cô nữa, chỉ ngồi xuống bệ cửa sổ ở phía xa. Mép cửa sổ vừa hẹp vừa thấp, anh lại cao chân dài, co người lại nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ vừa bị bắt nạt. Khoảng cách xa hơn, bàn tay siết chặt bình hoa của Hạ Hạ mới dần dần thả lỏng, tiếng khóc cũng bắt đầu trào ra.

Tạ Hoài định giải thích, nhưng chẳng hiểu sao cảm xúc của cô bỗng chốc vỡ òa, từ tiếng nức nở thấp nhỏ chuyển thành tiếng khóc nức nở dữ dội. Nước mắt rơi như cơn lũ không thể ngăn lại, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì.

Không khí rơi vào bế tắc, Tạ Hoài cảm thấy đau đầu.

“Cô im lặng một chút đi được không? Tôi bỏ năm trăm tệ thuê phòng không phải để nghe cô khóc đâu.”

“Rốt cuộc cô khóc cái gì? Tôi đυ.ng vào cô chưa? Là bạn tôi lôi tôi vào đây, tôi còn bảo cô rời đi đấy, vậy chẳng phải tôi rất quân tử rồi à?”

Tạ Hoài bắt đầu mất kiên nhẫn: “Cô đi hay không? Không đi thì tôi đi.”