Người đàn ông này đang đóng phim truyền hình tình cảm sao?
Hạ Hạ chịu không nổi nữa. Cô định học theo "Mê Hoặc Tiểu Yêu", chặn luôn hắn, nhưng đúng lúc đó, cô nghe thấy giọng của gia đình ban nãy phía sau: “Mấy cái đệm đẹp trong siêu thị đều bán hết rồi, không phải ba không muốn mua cho con.”
Cô gái nhỏ vẫn nài nỉ: “Nhưng ngoài đường cũng có bán mà! Hoa văn nhiều lắm, còn có cả hình Thủy Thủ Mặt Trăng nữa. Mình ra đó mua đi ba!”
Hạ Hạ theo hướng họ rời đi mà nhìn, thấy cuối con đường có một quầy hàng nhỏ.
Dưới tán cây thạch nam. Quầy hàng không lớn, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ. Xung quanh là những tấm chăn bông màu trắng tinh, xếp kín mít thành từng chồng. Bên cạnh là những chiếc đệm chất cao, in đủ loại hoạt hình màu sắc sặc sỡ.
Một nhóm nữ sinh vây quanh, chọn tới chọn lui. Các túi nhựa to bọc ngoài chăn đệm bị tháo ra, rơi lộn xộn trên lối đi lát gạch đỏ, theo gió bay tán loạn.
Ở chính giữa đống chăn gối, có một người đang ngồi. Người đó trông không lớn tuổi lắm, mặc một chiếc quần jogger chất vải dù màu xanh đậm, ống túm kiểu hip-hop. Áo phông đen rộng rãi, đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai đen, thắt ngang eo là một chiếc túi đeo chéo Adidas màu vàng nhạt.
Hắn tựa vào chồng ruột gối phía sau, một chân duỗi thẳng, một chân co lên, dáng vẻ biếng nhác, nằm vùi trong đống chăn gối chơi điện thoại.
Thỉnh thoảng có người đến hỏi giá, hắn cũng chỉ đáp qua loa, bộ dạng chẳng buồn quan tâm. Người kia bị hỏi nhiều quá đến phát chán, bèn bật loa phát thanh đặt dưới đất, chỉnh âm lượng lên mức cao nhất:
“Đệm 100, chăn 80, gối 25, bộ ga gối 60! Hàng chính hãng, nhà máy lớn sản xuất, không lo hàng lởm, không sợ bị chặt chém… Đệm 100, chăn 80…”
Hạ Hạ bóp thử ruột chăn, chất lượng cũng tạm ổn, giá lại rẻ hơn trong siêu thị. Nhưng với cô, vẫn còn quá đắt. Cô nghịch nghịch tấm túi nilon bọc chăn trên mặt đất, liếc nhìn anh chàng bán hàng, nghĩ bụng ở đây không giống siêu thị, có lẽ có thể mặc cả.
Trong lúc đang suy nghĩ, tay cô vô thức bóp chặt tấm nilon, tạo ra tiếng "sột soạt" trong không gian yên tĩnh. Chàng trai kia nghe thấy, lười biếng dời ánh mắt từ điện thoại sang người Hạ Hạ.
Đôi mắt anh ta sắc lạnh, mang theo vẻ ngầu lòi pha chút lơ đãng của kẻ vừa tỉnh ngủ. Đột ngột đổi góc nhìn, ánh nắng gay gắt của vùng cao nguyên chiếu xuống khiến anh ta không mở to mắt nổi, chỉ có thể híp lại một nửa.
Hạ Hạ vô tình chạm phải ánh mắt ấy. Lúc đầu, cô cảm thấy người này trông có vẻ quen quen. Nhìn kỹ lần thứ hai—chân bắt đầu run nhẹ.
Tạ Hoài nhét điện thoại vào túi, lặng lẽ quan sát cô gái trước mặt. Cô có mái tóc đen mượt, cổ trắng ngần, khuôn mặt trái xoan mềm mại. Đôi môi cô có màu hồng nhạt tự nhiên, sống mũi nhỏ nhắn, đôi mắt tròn to, trong suốt như nước hồ mùa thu.
Hàng lông mày hơi cong, cả người toát lên vẻ yếu đuối đáng yêu, khiến người khác chỉ muốn nâng niu. Hạ Hạ bất giác nuốt khan, cố gắng đứng dậy thật nhẹ nhàng, làm ra vẻ không có gì bất thường. Nhưng ánh mắt suy tư của Tạ Hoài dán chặt lên người cô, khiến cô ngồi không yên, đứng cũng chẳng vững. Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay, trước khi Tạ Hoài nhớ ra cô là ai.
Vừa bước một bước, giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau: “Này.”
Hạ Hạ giả điếc, tiếp tục đi về phía trước.
Anh ta gọi lại: “Gọi cô đấy.”
Cô đành phải dừng chân, quay đầu lại. Khuôn mặt đang nhăn nhó của cô ngay lập tức chuyển thành biểu cảm ngây thơ vô tội, đôi mắt tròn xoe đầy bối rối.
Cô giơ ngón trỏ lên chạm nhẹ vào chóp mũi, trong lòng gào thét: “Kỹ năng diễn xuất 18 năm tích lũy, giờ chính là lúc dùng đến!”
Cô chớp mắt, hỏi bằng giọng đầy ngờ vực: “Anh gọi tôi?”
Tạ Hoài không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô. Trên cổ tay trái anh đeo một chuỗi hạt bồ đề mắt phượng, tháo xuống rồi dùng ngón cái tay phải lăn từng hạt một.
Một lúc sau, anh ngừng tay, chậm rãi mở miệng: “Trùng hợp thật.”
Tim Hạ Hạ đập mạnh một nhịp, nhưng cô vẫn cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào: “Anh nhận nhầm người rồi thì phải? Tôi hình như không quen anh.”
Tạ Hoài nhếch môi, vẻ lười biếng hờ hững trên gương mặt dần tan biến, đôi mắt híp lại một chút: “Không nhớ tôi cũng không sao… nhưng tôi nhớ mình từng nói với cô. Nếu cô dám chạy, để tôi bắt được, tôi nhất định sẽ cho cô biết…”
Giọng nói của anh chậm rãi kéo dài, nhưng đến đây bỗng ngừng lại. Anh nhìn cô chằm chằm, khóe môi hơi nhếch lên, ý cười đầy ẩn ý.
Hạ Hạ: Chết rồi. Không khí xung quanh bỗng trở nên đặc quánh, như có một tầng sương mờ bao phủ, khiến đầu óc Hạ Hạ đang hỗn loạn bất giác mở ra một khe hở. Hình ảnh trong ký ức chớp lên, đưa cô trở về đêm hè oi ả tháng Sáu ở Thành phố Thường, nơi muỗi vo ve không ngừng.
Tối hôm đó, cô và Tạ Hoài bị tách ra để thẩm vấn. Đến khi họ được thả ra, trời đã sáng. Cảnh sát bảo chỉ cần ký tên vào biên bản thì có thể rời đi. Tạ Hoài đứng ngay bên cạnh cô, một luồng khí áp thấp vô hình bao trùm lấy cô, khiến cả người cô lạnh toát.
Hạ Hạ rùng mình mấy lần, đến mức tay cầm bút cũng run. Tạ Hoài khoanh tay, chậm rãi quan sát cô, chờ cô ký gần xong mới thấp giọng nhắc nhở: “Ra ngoài đợi tôi. Nếu cô dám chạy…”
Câu nói bỏ lửng, không có phần sau. Hạ Hạ nghe ra ý đe dọa trong giọng điệu của anh ta. Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, cô hoảng, vừa ký xong tên liền xách váy chạy thẳng.
Tạ Hoài định đuổi theo, nhưng cảnh sát giữ lại vì anh chưa ký biên bản. Đến khi anh ta lao ra khỏi đồn, thành phố Thường rộng lớn, bóng dáng Hạ Hạ đã mất hút giữa dòng người tấp nập.
Quay lại hiện tại. Nụ cười của Hạ Hạ đông cứng trên mặt. May mà cô phản ứng nhanh, sững sờ chưa đầy một giây, liền xoay người bỏ chạy. Nhưng Tạ Hoài không cho cô cơ hội đó. Anh ta bật người dậy, vượt qua chồng chăn gối lộn xộn trước mặt, chỉ trong một cái nháy mắt, đã tóm gọn cô từ phía sau.
Anh ta vươn tay, bắt lấy cổ áo T-shirt của cô. Khoảnh khắc ấy, Hạ Hạ cảm giác mình bị siết chặt gáy, giống như số phận đã bị định đoạt. Dù hai chân nhỏ trắng như đũa của cô có giãy giụa thế nào, cũng không thoát ra nổi.
Giọng Tạ Hoài trầm thấp, lạnh lẽo như băng: “Chạy cái gì?”
Hạ Hạ biết bộ dạng lười nhác, thờ ơ của anh ta chỉ là vẻ ngoài. Thực tế, người này cực kỳ ngang ngược ngay cả cảnh sát anh ta cũng dám đánh.
Tối hôm đó ở đồn cảnh sát, khi anh ta bị dẫn đi thẩm vấn, Hạ Hạ ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng va đập của bàn ghế, rồi cả âm thanh kính vỡ loảng xoảng rơi xuống đất.
Không lâu sau, một nữ cảnh sát vào nói chuyện với cô, nhắc đến chuyện xảy ra bên kia với vẻ mặt đầy lo lắng: “Tính khí cậu ta nóng nảy thật đấy, đập vỡ cả cửa kính tủ hồ sơ…”
Lúc ấy, Hạ Hạ còn nghe thấy cảnh sát phòng bên đang chửi bới, giọng điệu rất thô tục, đặc sệt chất địa phương. Những câu mắng đó nghe qua rất khó chịu, nhưng nếu đặt vào môi trường sống ở thành phố Thường, thì cũng chẳng có gì lạ thậm chí gần như đã trở thành "văn hóa vùng miền".
Hạ Hạ lớn lên trong một khu chung cư cũ, cách âm tệ, mỗi tối đều nghe âm thanh bát đĩa va chạm, ngoài hành lang bếp công cộng lúc nào cũng náo loạn. Đàn ông, phụ nữ xô đẩy, chửi bới nhau, nhưng sau một hồi cãi vã lại cười phá lên.
Cô nghe chửi từ nhỏ, bản thân cũng bị mắng không ít lần. Nếu hôm đó cảnh sát chửi cô, cô chẳng hề bận tâm, thậm chí còn có thể nhõng nhẽo pha trò. Nhưng mỗi người có tính cách riêng, cách sống không giống nhau. Cô không để ý, không có nghĩa là người khác cũng thế. Bị chửi thẳng vào mặt, Tạ Hoài nổi giận cũng là điều dễ hiểu.