Tống Noãn Chi có làn da trắng sáng, khuôn mặt thuần khiết như mối tình đầu, nước da trơn mịn như ngọc, khuôn mặt thanh tú không trang điểm nhưng cũng đủ bắt mắt.
Cô giống như loài hoa dành dành nở rộ vào đầu mùa hè, hướng về phía mặt trời buổi sáng, trắng hơn tuyết, dịu dàng và thanh thoát, mang cảm giác ấm áp và tốt đẹp đánh thẳng vào tâm hồn người khác.
Thẩm Yến đi tới khoác áo khoác lên người cô: “Đồ ăn trong quán ăn có ngon không?”
Tống Noãn Chi nghi hoặc ngẩng đầu lên. Vừa bắt gặp ánh mắt trêu chọc của người đàn ông, cô chợt nhớ tới lời nói dối vừa rồi với ông ngoại qua điện thoại, vội vàng quay mặt đi.
Nhưng Thẩm Yến dường như không có ý định buông tha cô: “Chỗ này biến thành quán ăn từ khi nào vậy?”
Tống Noãn Chi: “...”
Ánh mắt chăm chú của anh khiến Tống Noãn Chi áy náy không thôi, cô quấn chặt áo khoác quanh người, cúi đầu thấp giọng nói: “Em vẫn chưa nghĩ ra nên thẳng thắn với ông bà ngoại như thế nào.”
Ông bà ngoại bảo cô có chuyện gì không giải quyết được thì đến tìm Thẩm Yến cầu cứu, nhưng họ không bảo cô gả cho Thẩm Yến.
Nếu ông ngoại biết cô và Thẩm Yến chỉ vì nhất thời nóng giận mà đi đăng ký kết hôn, ông cụ nhất định sẽ mắng cô đến chết.
Lúc Tống Noãn Chi nói muốn gả cho Thẩm Yến, thực ra chỉ là một sự thôi thúc nhất thời trong lòng cô, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ đáp lại.
Ai mà ngờ được Thẩm Yến lại đồng ý.
Sau đó, Thẩm Yến hỏi cô có hối hận không.
Lúc đó Thẩm Yến đã đồng ý cưới cô, sao cô dám nói mình hối hận được chứ? Tống Noãn Chi tin rằng Thẩm Yến nhất định biết cô nói như vậy là vì tức giận.
Nhưng trong lòng Tống Noãn Chi vẫn luôn thắc mắc là tại sao anh lại đồng ý kết hôn với cô.
Một học trò của ông ngoại, hơn cô chín tuổi, một người đàn ông mà cô đã quen biết từ khi cô mười tuổi và luôn đối xử với cô như một bậc phụ huynh.
Bây giờ anh ấy lại trở thành chồng cô.
Tống Noãn Chi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên hỏi: “Vì sao anh muốn cưới em?”
“Không có lý do gì đặc biệt cả.” Lúc Thẩm Yến quay người vào nhà, Tống Noãn Chi đi theo anh, nghe thấy anh thong thả nói, “Anh đã đến tuổi kết hôn rồi, gia đình cũng đang giục anh kết hôn. Em nói muốn gả cho anh, mà anh vừa hay cũng không phản đối cuộc hôn nhân này.”
Thì ra là anh muốn đối phó với gia đình mình.
Tống Noãn Chi liếc nhìn bóng lưng cao gầy của người đàn ông.
Thẩm Yến được ông nội nuôi dưỡng từ nhỏ nên rất hiếu thảo. Ông nội giục anh kết hôn, anh chắc chắn sẽ tìm cách biến mong ước của ông cụ thành sự thật.
Nếu có người khác ngỏ lời cầu hôn vào thời điểm này, có thể anh cũng sẽ cân nhắc. Chẳng qua là cô tình cờ nhắc đến chuyện đó thôi.
Tống Noãn Chi dừng lại ở cửa: “Vậy anh có biết lúc đó em đang tức giận không?”
Thẩm Yến quay đầu nhìn cô: “Anh biết.”
Tống Noãn Chi sửng sốt: “Anh không giận sao?”
Thẩm Yến đối xử với cô rất tốt, nếu cô coi anh như công cụ trả thù trước mặt nhà họ Yến và bố cô, rõ ràng là đang mạo phạm và không tôn trọng anh.
Tống Noãn Chi đột nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ vô ơn, vô cùng xấu hổ: “Chú Thẩm, xin lỗi...”
Hai tay cô đặt trước người, hai ngón tay cái móc vào nhau, càng quấn càng chặt.
Ánh sáng trong nhà hắt ra ngoài, chiếu lên mái tóc đen mềm mại của cô.
Cô gái cúi đầu, hàng mi dài và dày khẽ rũ xuống, thái độ thành khẩn lại tự trách.
Thẩm Yến nhìn cô một lát: “Nếu anh đã đồng ý kết hôn, anh sẽ không giận.”
“Đừng đứng đó nữa, bên ngoài lạnh lắm.” Anh dời mắt đi, bước thẳng vào phòng khách.
Tống Noãn Chi sững sờ hai giây rồi cũng đi theo.
Có lẽ Thẩm Yến không tức giận là vì anh cũng đang muốn tìm người để kết hôn, hiện tại hai người đều đạt được điều mình muốn.
Tống Noãn Chi thở phào nhẹ nhõm.
Thành thật mà nói, bất kể ngoại hình, hoàn cảnh gia đình, tính cách hay khả năng và kiến
thức, người đàn ông này đều hoàn hảo đến mức không có gì để soi mói.
Anh là một người bạn đời tuyệt vời.
Trong mấy năm qua Thẩm Yến chăm sóc cô rất chu đáo, nếu hai người kết hôn, cô cũng sẽ không phải chịu bất kỳ ấm ức nào.
Cùng lắm là anh sẽ có nhiều cơ hội để kiểm tra bài tập về nhà của cô hơn thôi.
Với lại chồng sắp cưới của cô vừa phản bội cô, càng khiến cho Tống Noãn Chi cảm thấy kết hôn với Thẩm Yến còn tốt hơn kết hôn với Yến Lãng gấp ngàn lần.
Chỉ là xét về tuổi tác thì anh đúng là lớn hơn cô một chút.
Mặc dù cô và Thẩm Yến đã quen nhau nhiều năm, nhưng chưa từng trao đổi quá sâu sắc, cũng không thực sự hiểu rõ về nhau.
Thẩm Yến hoàn toàn giống như một vị phụ huynh, quan tâm đến việc ăn mặc ở đi lại của cô, chú ý đến thành tích của cô, và chỉ có thế.
Còn hiểu biết sâu sắc nhất của Tống Noãn Chi về anh là anh không có bố mẹ và lớn lên cùng ông nội. Nhưng cô không biết bố mẹ anh đã đi đâu, liệu họ đã ly hôn hay đã chết.
Bọn họ cũng không có hứng thú thảo luận về sở thích của đối phương. Không biết sau này tiếp xúc lâu hơn liệu có phát hiện ra khoảng cách thế hệ không.
Nhưng vì anh quá tuấn tú nên khoảng cách thế hệ cũng không thành vấn đề.
Nể tình anh đẹp trai, cô có thể chịu đựng được.
Cô đang chìm trong suy nghĩ thì Thẩm Yến chợt nói: “Chi Chi, ngày mai anh sẽ đến nhà họ Tống đề cập chuyện kết hôn.”
Tống Noãn Chi sửng sốt, đầu óc trống rỗng: “Không phải chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi sao?”
Thẩm Yến: “Nhưng chúng ta chưa tổ chức hôn lễ.”