Cô Vợ Sinh Viên Của Ông Trùm Tài Chính

Chương 4

Thấy Thẩm Yến đang nhìn bức tranh, Tống Noãn Chi cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi. Phát hiện bức tranh này trong vở học rất dễ khiến anh hiểu lầm rằng lúc học bài cô vẫn đang suy nghĩ về giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ.

Bất đắc dĩ, cô dứt khoát đưa tay giật lại.

Thẩm Yến giơ cánh tay lên cao, khiến Tống Noãn Chi chụp hụt.

Người đàn ông liếc nhìn cô, hỏi: “Em vẽ bức này từ khi nào?”

“Chỉ là vẽ vu vơ lúc giờ nghỉ giải lao buồn chán thôi.” Cô không biết tại sao lúc đó mình lại vẽ bức này, sau đó cô thản nhiên cất vào sổ tay rồi quên mất.

Tống Noãn Chi liếc trộm Thẩm Yến, vẻ mặt anh bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào khi nhìn bức tranh này.

Cô lấy hết can đảm định giật lại lần nữa, nhưng Thẩm Yến lại tránh ra không chịu trả cho cô.

Gò má Tống Noãn Chi phồng lên vì tức giận: “Sao anh có thể bắt nạt người khác...”

Thẩm Yến hiếm khi cười: “Đây mà gọi là bắt nạt à?”

Tống Noãn Chi không nói gì.

Thẩm Yến nhìn cô một lúc rồi trả lại bức tranh kia cho cô.

Tống Noãn Chi vội vàng cầm lấy nhét vào trong balo, nghe Thẩm Yến bên cạnh bình luận: “Vẽ đẹp đấy.”

Tai Tống Noãn Chi đỏ lên, vô thức quay đầu lại, Thẩm Yến đã nghiêm túc lật xem vở bài tập của cô.

-

Cả Thẩm Yến và Tống Noãn Chi đều thích đồ ăn Trung Quốc.

Bữa tối, dì giúp việc chuẩn bị ba món mặn và một món canh, thịt bò xào hành tây và cánh gà hầm hạt dẻ là món Tống Noãn Chi thích, măng xuân xào và canh măng trúc nấm trùng thảo hoa là món Thẩm Yến thích.

Tống Noãn Chi thích ăn thịt, còn Thẩm Yến thì lại khá kỷ luật trong việc quản lý cơ thể, buổi tối anh thường ăn đồ chay.

Lúc ăn cơm hai người gần như không nói chuyện gì với nhau.

Tống Noãn Chi ăn uống no nê, vừa đặt đũa xuống thì điện thoại di động của cô reo lên.

Thấy tên người gọi đến, cô liếc nhìn Thẩm Yến, khẽ nói: “Ông ngoại em.”

Sau đó cô nhấn nút màu xanh lá cây để nhận cuộc gọi, đưa điện thoại lên tai: “Ông ngoại!”

Giọng nói hiền lành và ôn hòa của ông cụ vang lên từ đầu dây bên kia: “Chi Chi, cháu ăn tối chưa?”

Đôi lông mày tuyệt đẹp của Tống Noãn Chi cong lên: “Rồi ạ. Cháu vừa ăn xong.”

“Cháu ăn món gì?”

Tống Noãn Chi đọc tên các món ăn tối nay.

Ông ngoại nói: “Đồ ăn trong căng tin của trường hôm nay phong phú quá nhỉ?”

Tống Noãn Chi ngẩn ra, nhìn Thẩm Yến ở phía đối diện, người đàn ông cũng tình cờ nhìn qua.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Noãn Chi vội vàng nhìn sang chỗ khác: “Cháu với bạn cùng phòng ăn tối ở quán ăn bên ngoài trường ạ.”

Thẩm Yến nhướn mày, dựa vào ghế nheo mắt nhìn cô.

Cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của anh, Tống Noãn Chi mất tự nhiên, lập tức chạy ra khỏi phòng ăn: “Ông ngoại, cháu vẫn đang ở trong quán ăn nên sóng điện thoại không ổn lắm, ông đợi chút cháu chạy ra ngoài rồi nói chuyện với ông nhé.”

Thực ra ông ngoại cũng có chuyện gì quan trọng, chỉ là nhớ cháu gái nên gọi điện thoại nói chuyện thôi.

Sau đó bà ngoại cầm điện thoại nói chuyện với cô một lúc, cuối cùng bà bảo cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu có vấn đề gì không giải quyết được thì đi tìm chú Thẩm Yến, nhưng đừng làm phiền chú ấy nhiều quá, vì Thẩm Yến rất bận rộn.

Tống Noãn Chi trả lời từng câu một, báo là cô vẫn ổn, bảo mọi người đừng lo lắng.

Tết vừa rồi cô mới ở nhà ông bà ngoại, giờ học kỳ mới bắt đầu chưa lâu nghe giọng hai ông bà cô lại thấy nhớ.

Cúp điện thoại xong, Tống Noãn Chi ngồi xổm trong sân để bình tĩnh lại một lúc, sau đó cô đứng dậy. Đang định quay vào nhà thì thấy Thẩm Yến đứng cách đó không xa, trên tay cầm áo khoác của cô.

Một cơn gió mạnh thổi về phía cô, váy của Tống Noãn Chi bị thổi ngược ra sau, chất liệu của quần áo dính chặt vào da thịt phác họa rõ ràng vóc dáng tinh tế và duyên dáng của cô. Mái tóc đen dài xõa trên vai cô cũng bị thổi tung, khuôn mặt cô mang một vẻ đẹp mong manh và sống động trong ánh sáng mờ nhạt.