Cô Vợ Sinh Viên Của Ông Trùm Tài Chính

Chương 6

Cũng chính lúc này Tống Noãn Chi mới biết Thẩm Yến không phải chỉ muốn đăng ký kết hôn với cô, mà còn muốn tổ chức hôn lễ.

Bố và mẹ kế của cô giờ này chắc vẫn đang toan tính về mối hôn sự với nhà họ Yến, không biết ngày mai khi nhìn thấy Thẩm Yến, họ sẽ có biểu cảm như thế nào.

Nếu như vừa phát hiện Yến Lãng và Triệu Xu Mạn ở bên nhau, Tống Noãn Chi sẽ rất vui lòng để Thẩm Yến đến nhà họ Tống cầu hôn, công khai tát cho những người đó một cái để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng giờ đã hơn một tuần trôi qua, cô không muốn lợi dụng Thẩm Yến – người duy nhất đối xử tốt với cô lúc này.

Bố cô hoàn toàn không coi cô là con gái của mình, mà chỉ coi cô là công cụ để gả bán, người như vậy không xứng đáng để Thẩm Yến đến bàn chuyện cưới xin.

Tống Noãn Chi: “Không cần đâu, chuyện hôn nhân của em do em quyết định.”

Về phần Yến Lãng và Triệu Xu Mạn, sau này bọn họ có ở bên nhau hay không cũng không liên quan gì đến cô nữa.

Thẩm Yến không hề bất ngờ với phản ứng của cô: “Được.”

Anh cũng hy vọng sau này sẽ ít người không liên quan tham gia vào cuộc hôn nhân này.

“Vậy thì bàn bạc chuyện hôn lễ với giáo sư Chu và giáo sư Lý nhé. Chúng ta sẽ tìm thời gian đến An Cầm.”

Anh đang ám chỉ ông bà ngoại của Tống Noãn Chi.

Nhắc tới chuyện này, Tống Noãn Chi không khỏi có chút lo lắng. Ban nãy lúc gọi điện cho ông bà ngoại, cô đã cảm thấy rất chột dạ.

Cô thực sự không thể tưởng tượng được phản ứng của hai ông bà sẽ thế nào khi biết cháu gái mình kết hôn với học trò của mình.

Ông bà ngoại đều rất yêu thương cô, nhưng thực ra ông ngoại lại rất nghiêm khắc.

Tống Noãn Chi sợ nhất là phạm lỗi trước mặt ông ngoại.

Ông cụ cũng nổi tiếng nghiêm khắc với học trò. Tống Noãn Chi đã từng chứng kiến

nhiều học trò run rẩy sợ hãi trước mặt ông ngoại.

Ngay cả bố của Tống Noãn Chi cũng sợ ông ngoại của cô.

Ông ngoại không đồng ý với việc bố cô lấy cô ra gả bán cho nhà họ Yến, mỗi lần nhắc đến chuyện này là ông cụ lại mắng bố của Tống Noãn Chi té tát.

Thế nên bố của Tống Noãn Chi luôn tránh mặt, nhiều năm liền không lui tới bên An Cầm.

Thẩm Yến được xem là ngoại lệ hiếm hoi. Anh có thành tích học tập xuất sắc, cũng là người học trò cuối cùng của ông ngoại trước khi ông cụ nghỉ hưu, ý nghĩa rất khác biệt.

Cho nên mỗi lần ông ngoại nhìn thấy Thẩm Yến là đều tỏ ra ôn hòa, lúc cười rộ lên trên khuôn mặt già nua lại chi chít nếp nhăn.

Tống Noãn Chi liếc nhìn Thẩm Yến đang ngồi trên ghế sofa đơn trước cửa sổ cao sát đất, trông anh rất bình thường, không có vẻ gì là căng thẳng.

Lý do khiến anh bình tĩnh như vậy có lẽ là vì ông ngoại rất thân thiết với anh.

Nhưng vấn đề là ban đầu Thẩm Yến chỉ hỏi cô có muốn gả cho Yến Lãng hay không, hoặc là hủy hôn với nhà họ Yến, hoặc là để Yến Lãng và Triệu Xu Mạn đến xin lỗi cô.

Người đề nghị kết hôn với anh là Tống Noãn Chi, mà Thẩm Yến lại vừa hay đang bị gia đình thúc giục chuyện kết hôn, nên đã đồng ý không chút do dự.

Nếu ông ngoại thật sự hỏi đến chuyện này, trách nhiệm chính trong chuyện này không nằm ở Thẩm Yến, cho nên anh thực sự không cần phải căng thẳng.

Ngược lại, cô chỉ là tùy tiện tìm người để kết hôn, mà người kia lại là học trò của ông ngoại mình...

Tống Noãn Chi bình tĩnh lại: “Khi nào... chúng ta đi?”

Thẩm Yến im lặng một lát rồi nhướng mắt nói: “Thứ Bảy tuần sau.”

Tống Noãn Chi giật mình: “Sớm vậy sao?”

Thẩm Yến nhìn cô: “Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng à?”

Dừng lại giây lát, anh nói: “Sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.”

Tống Noãn Chi chỉ có thể ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.

Thấy cô vẫn đứng đó, Thẩm Yến khẽ hất cằm ra hiệu về phía chỗ ngồi đối diện: “Đến ngồi đi.”

Thấy anh có vẻ muốn nói gì đó, Tống Noãn Chi đi qua, cách một cái bàn tròn nhỏ ngồi ở sô pha đối diện anh.

Dì giúp việc rất chu đáo, còn mang món tráng miệng sau bữa tối đến.

Trước mặt Tống Noãn Chi là một miếng bánh sô cô la trắng matcha. Thẩm Yến không thích đồ ngọt nên trước mặt anh chỉ đặt một ly trà vừa mới pha.

Tống Noãn Chi đợi một lát, thấy Thẩm Yến bưng tách trà lên uống như y một lão cán bộ thì mới múc một thìa bánh bỏ vào miệng. Bánh ngọt nhưng không béo, vụn sô cô la ở giữa thơm phức, vừa mịn màng mà hương vị cũng rất ngon, thậm chí còn ngon hơn cả bánh trong tiệm.