Đoạn Hạc An hít sâu một hơi, khó nén nổi cảm xúc dâng trào, nhất thời không biết nói gì, cổ họng nghẹn lại nên chỉ có thể thốt ra một chữ “được”.
Hắn vừa hồi kinh đã nghe được tin tức này, hắn lập tức bỏ dở công vụ rồi vội vàng chạy về Đông Cung, cũng chưa kịp chỉnh trang y phục.
Tô Hòa trước mắt chỉ khoác một lớp y phục lót trong màu trắng khiến cơ thể càng thêm gầy gò, xem ra nàng hơi bối rối.
Nửa năm qua, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại trong cơn hôn mê.
Đoạn Hạc An mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào, cho nên hắn vừa đi được hai bước đã sợ làm nàng nhiễm lạnh, hắn bèn cởϊ áσ choàng rồi đặt lên ghế gỗ hoa lê.
Tô Hòa lặng lẽ nhìn hắn, vừa rồi nàng cũng đã hỏi cung nữ Lan Nhi là nàng và thái tử có quan hệ gì, Lan Nhi ấp úng trả lời bốn chữ: Tương kính như tân.
Bốn chữ này, thật đáng suy ngẫm.
Tô Hòa tìm kiếm trong ký ức bốn năm trước của mình, tìm kiếm vết tích về vị thái tử này nhưng nàng chỉ nhớ người được chỉ hôn cho hắn là thiên kim của Tể tướng Lâm gia, tuy rằng nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng lại trở thành Thái tử phi rồi.
Nhưng trong kinh thành đều có lời đồn rằng tính tình của Thái tử hỉ nộ vô thường, nghiêm nghị đoan chính, nhưng lại có đôi môi cười, người ta luôn nói hắn là hổ đội lốt cười.
Ánh mắt của nàng dừng lại trên đôi môi mỏng của hắn, ừm… quả nhiên khóe môi hơi cong lên giống như lời đồn.
Tô Hòa cứ thế nhìn hắn chậm rãi bước đến, trông có vẻ ôn hòa nho nhã nhưng không rõ thiện ác ra sao.
Đoạn Hạc An đứng bên cạnh giường, tuyết đọng trên mái tóc đen của hắn đã tan đi làm ướt vài lọn tóc, hắn dần lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng nói khẽ run: “Nàng… cái gì cũng không nhớ được sao?”
Tô Hòa chớp mắt một cái rồi trả lời: “Ta nhớ ta tên là Tô Hòa, là ngũ tiểu thư của phủ Quốc Công.”
Nàng nhìn thấy Đoạn Hạc An vô thức cụp mắt xuống, giọng nói của Tô Hòa nhỏ dần, vốn dĩ nàng là người cẩn thận dè dặt, quen nhìn sắc mặt của người khác mà sống.
Đoạn Hạc An giãn mày rồi dịu dàng nói: “Ta là đang nói nàng không nhớ ta sao… cũng không nhớ hắn à?”
Trước khi đến đây thì hắn đã nghe Lưu Quế thuật lại tình trạng của Tô Hòa rồi.
Nàng mất trí nhớ rồi.
Nhưng hắn vẫn muốn tự mình xác nhận lại một lần.
Tô Hòa lộ vẻ khó xử, nàng nói: “Xin lỗi, hắn là ai?”
Nghe nàng nói như vậy, Đoàn Hạc An khẽ nhếch môi, đuôi mắt cong lên.
Im lặng trong chốc lát rồi hắn mới giải thích: “Là con chó mà A Hòa từng nuôi đấy, nhưng sau đó nó lại chết khiến A Hòa đau lòng rất lâu, còn lạnh nhạt với cô một rất lâu nữa.”
Tô Hòa lẩm bẩm: “Ta ăn còn không đủ no, sao lại đi nuôi chó nữa?”
Đột nhiên Đoạn Hạc An kéo nàng vào lòng, siết chặt nàng trong vòng tay của hắn: “Không nhớ ra cũng không sao, tỉnh lại là tốt rồi.”
Bất ngờ được tựa đầu vào một l*иg ngực rắn chắc khiến Tô Hòa sững sờ, vòng eo bị hắn siết chặt.
Lễ giáo ở kinh thành nghiêm ngặt, nam nữ có khác biệt, như thế này có ổn không?
Đây còn là lần đầu tiên nàng bị nam nhân ôm vào lòng, hơn nữa trên y phục của hắn vẫn còn vương chút hơi lạnh.
Tô Hòa vội vàng gỡ tay Đoạn Hạc An ra: “Như vậy không tốt lắm đâu.”