Đoạn Hạc An ôm chặt Tô Hoà vào lòng, đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào nàng, nhẹ nhàng nói: "Suốt nửa năm qua, mỗi ngày ta đều đợi A Hoà tỉnh lại, ta ăn không ngon ngủ không yên. Giờ để ta ôm nàng một lát, có được không?"
"Ừm..."
Tô Hoà nhìn hắn, vô thức nhíu mày. Tuy nhiên Thái tử đối với nàng vẫn còn là người xa lạ, nàng cần một chút thời gian để chấp nhận sự thật là nàng đã thành thân.
Thấy nàng nhíu mày, Đoạn Hạc An chậm rãi buông tay, ánh mắt trở nên u buồn: "Do ta quá vui mừng."
Cảm xúc đột ngột của hắn khiến Tô Hoà ngẩn người, nàng vươn tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn, suy nghĩ một lúc rồi an ủi: "À... ta cần một chút thời gian để làm quen với điện hạ."
Nam nhân này thật sự rất cao lớn, vừa nãy khi hắn bước vào, trong lòng Tô Hòa cảm thấy giật mình. Không nói đến vẻ mặt có ôn hòa hay không, nhưng nếu đánh nhau thì chắc chắn chẳng ai đấu lại hắn.
Tô Hoà thầm nghĩ, đây là Thái tử Đại Thương, phải nghe theo ý hắn. Nếu sau này mà nàng bị người khác ức hϊếp, có hắn đứng sau sẽ không ai dám bắt nạt nàng nữa.
Lúc này, cung nữ Lan Nhi bưng một bát cháo bước vào.
Đoạn Hạc An nhẹ nhàng nhận lấy bát cháo, ánh mắt ôn hòa liếc nhìn Tô Hòa, dường như đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nàng nhìn chằm chằm vào bát cháo trong tay hắn.
Hắn suy nghĩ một lúc, hiện tại A Hoà đã mất trí nhớ, chỉ nhớ mình là ngũ tiểu thư của Tô gia, sống trong cái viện nhỏ cũ kỹ.
Triều đại Đại Thương phần lớn yêu thích những nữ tử thanh nhã, nhưng Tô Hoà lại xinh đẹp lộng lẫy, mang một vẻ quyến rũ tự nhiên. Chủ mẫu của Tô gia lại không thích nàng, nên đã đưa nàng đến một cái viện hoang vắng, không ai quan tâm.
Nhưng Đoạn Hạc An lại là một người kỳ lạ, trong biển người vội vã, hắn chỉ liếc nhìn một cái đã thấy nàng mặc bộ y phục đỏ rực, xinh đẹp đến mức khiến hắn không thể nào mà quên được.
Lúc đó hắn không biết nàng tên gì, nhưng hắn đã âm thầm ghi nhớ hình ảnh đó ở trong lòng, đến nỗi sau này không thể nào mà quên được.
Tiếc là người mà A Hoà yêu không phải là hắn, sau khi sự việc ngoài ý muốn xảy ra, Tô Hòa càng thêm kháng cự hắn, không muốn nhìn thấy mặt hắn.
Giờ đây Tô Hoà đã mất trí nhớ...
Đoạn Hạc An nhìn vào gương mặt của nàng, nhẹ nhàng mỉm cười.
Thế thì bắt đầu lại từ đầu, đoạn ký ức ấy cũng không cần tìm lại nữa, dù sao trong ký ức đó nàng cũng không yêu hắn.
Tô Hoà thấy Đoạn Hạc An mãi không đưa cháo cho mình, nàng hơi nhíu mày, mặc dù có chút không hài lòng, nhưng nàng cũng không dám nói ra.
Đoạn Hạc An múc một muỗng cháo, đưa đến bên môi nàng.
Tô Hoà khẽ mím môi, nói: "Ta có thể tự ăn."
Nói xong, nàng khẽ đưa tay ra, muốn lấy bát cháo trong tay hắn.
Đoạn Hạc An nhẹ nhàng di chuyển bát cháo ra: "Cháo hơi nóng, A Hoà vừa tỉnh lại, nàng vẫn chưa thể tự mình ăn được."
Tô Hòa không còn cách nào khác, đành phải hạ tay xuống, nhìn hắn đút từng muỗng cháo cho nàng.
"Lần sau có thể ăn cháo thịt không?"
Nàng thực sự rất lâu không ăn thịt rồi.
Đoạn Hạc An khẽ cười: "Không cần lần sau, ta sẽ lập tức sai người đổi một bát khác cho nàng."
"Không cần đâu, ta cũng thích ăn bát cháo này." Tô Hoà vội vàng ngăn lại, người này sao có thể nói năng quả quyết như vậy?
"Được." Đoạn Hạc An đáp.
Tô Hoà không phàn nàn nữa, ăn hết bát cháo. Sau khi ăn no, cơ thể cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Nàng nhìn về phía lò sưởi cách đó không xa. Quả thật là Đông Cung, trời lạnh như vậy mà trong phòng vẫn ấm áp.
Câu này nàng không thể nói ra, nếu không, vị Thái tử trước mặt chắc chắn sẽ nghĩ rằng nàng không biết gì.