Nếu thật sự mất trí nhớ, vậy bây giờ nàng bao nhiêu tuổi rồi?
Nàng đã xuất giá mà bản thân nàng lại không hay biết gì, hơn nữa nàng còn gả cho Thái tử… Ơ, gả cho mối tốt như thế nữa!
Chuyện này không đúng, Thái tử và thiên kim nhà Tể tướng có hôn ước từ nhỏ, làm sao có thể đến lượt nàng, nàng chỉ là một thứ nữ vô danh thôi mà.
Khi Tô Hòa còn đang ngẩn người suy nghĩ thì Lưu Quế đã dẫn ngự y Lý ra khỏi phòng, Lưu Quế dặn dò ông ấy không được tiết lộ chuyện Thái tử phi đã tỉnh lại, sau đó kín đáo nhét một ít bạc vào tay ông ấy.
Không thể để mấy người rảnh rỗi quấy nhiễu sự yên tĩnh của Đông Cung, đây cũng là mệnh lệnh mà Thái tử giao cho ông ấy trước đó.
Sau khi tiễn ngự y ra về thì cung nữ lại bưng bát canh sâm thứ ba đến đút cho Tô Hòa uống, nói thật thì nàng thật sự rất đói, giống như đã lâu lắm rồi nàng không được ăn gì.
Trong lòng Lưu Quế thầm vui mừng, chỉ cần tỉnh lại là tốt, tỉnh lại chính là chuyện đáng mừng.
Ông ấy để cung nữ ở lại hầu hạ rồi lui ra khỏi tẩm điện, bên ngoài tuyết rơi như lông ngỗng vẫn chưa hề dừng lại.
Thái tử điện hạ đi sứ sang Liêu quốc đã được một thời gian rồi, tính toán thời gian thì cũng sắp trở về rồi.
Lưu Quế vừa rùng mình xoay người lại, lúc này đã có thái giám đến bẩm báo: “Điện hạ đã hồi kinh.”
…
Tô Hòa nhanh chóng uống hết một bát canh sâm, trước đây nàng chưa từng được uống canh sâm, nhưng chỉ ngửi mùi cũng biết đây là thứ tốt, nhưng mà một chút canh loãng này sao có thể no bụng được.
Người đứng bên cạnh chính là cung nữ khi nãy, sau khi trò chuyện đôi câu thì Tô Hòa mới biết nàng ấy tên là Lan Nhi, trời sinh có dung mạo thanh tú, vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu.
Tô Hòa không quen có người hầu hạ nhưng nàng cũng bất đắc dĩ vì hiện tại tay chân của nàng đều không có sức, cử động còn khó, nàng chỉ đành phải hỏi Lan Nhi: “Có thể lấy thêm cho ta chút đồ ăn không, ta vẫn còn đói lắm.”
Hoàng cung của họ giàu có thế này, không biết nàng có thể có thịt ăn không, chẳng giống cái tiểu viện tử nghèo nàn chẳng ai lui tới kia của nàng, cái gì cũng không có.
Lan Nhi nghe Tô Hòa nói như thế thì vội cười nói: “Nô tỳ lập tức đến ngự thiện phòng bảo họ nấu một bát cháo táo đỏ cho nương nương, bổ huyết dưỡng khí.”
Tô Hòa vội ngăn nàng ấy lại rồi hỏi: “Không có cơm sao?”
Còn có thịt kho tàu gì đó nữa.
Đột nhiên có thân phận Thái tử phi này nên nàng vẫn chưa thích ứng được, Tô Hòa cảm thấy hơi ngại ngùng.
Lan Nhi đáp: “Ngự y vừa dặn dò, mấy ngày này Thái tử phi nương nương chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.”
“…” Tô Hòa buông tay, nàng cảm thấy hơi thất vọng.
Ngay lúc này bỗng có tiếng bước chân vang lên bên ngoài tẩm điện.
Dáng người của hắn cao ráo, trên người phủ đầy tuyết trắng, hắn còn chưa kịp cởϊ áσ choàng lông chồn màu tím sẫm ra, trời sinh hắn có mày kiếm mắt sao, gương mặt tuấn tú dịu dàng, mang theo khí chất tôn quý bẩm sinh.
Mắt nâu trầm lắng nhìn thẳng vào Tô Hòa.
Tô Hòa nghẹn họng, nàng không quen biết người này nên càng vội vàng đưa ra kết luận.
Cung nữ Lan Nhi nhìn thấy hắn thì sắc mặt vui mừng, vội cúi người hành lễ: “Bái kiến điện hạ.”
Tô Hòa nghiêng đầu: “Thái tử…”
Vị phu quân nàng chưa từng gặp mặt này, chẳng phải nói là hắn không có ở kinh thành sao?
Chỉ thấy Thái tử cất bước tiến vào phòng, trong mắt hắn ẩn chứa vài phần kích động, hắn phất tay bảo Lan Nhi lui ra ngoài.
Tô Hòa đối diện với ánh mắt của hắn, nàng khẽ xoa ngón tay rồi nhẹ giọng nói: “Bái kiến điện hạ, ta cũng không đứng dậy được, vậy có thể không hành lễ được chứ.”
Có lẽ vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài nên giọng của nàng mang có hơi khàn nhẹ và mềm mại, nhẹ nhàng nũng nịu.