Chọc Nhầm Vai Ác Bệnh Kiều

Chương 4

Mặt trời chói chang, trong sân viện không một tiếng động.

Phía sau tấm rèm châu, một nữ nhân yên lặng ngồi trước bàn trang điểm, từ tốn chải mái tóc dài.

Chiếc gương đồng đã cũ, đã tồn tại nhiều năm, hình ảnh phản chiếu có chút méo mó.

Hứa Phù Thanh không bước vào, chỉ đứng bên ngoài, cách một tấm rèm châu.

Bên cạnh hắn là một chậu cảnh không lớn không nhỏ. Một con rắn trườn đi chậm rãi từ bên trong, phát ra tiếng tê tê khe khẽ, cái lưỡi đỏ sẫm thò ra thụt vào.

Đây chính là con rắn mà nữ nhân kia nuôi dưỡng, ngày thường nàng ta rất quý trọng.

Hắn không dời mắt khỏi con rắn.

Nữ nhân cầm cây lược gỗ, nhẹ nhàng chải qua mái tóc đen dài.

Khuôn mặt nàng ta rất đẹp, nhưng năm tháng không buông tha ai, khóe mắt sớm đã xuất hiện những nếp nhăn mờ nhạt.

Đột nhiên, con rắn vọt lên!

Chuôi kiếm đỏ tươi lướt qua, rơi xướng.

Cơ thể con rắn bị cắt thành hai khúc, rơi xuống đất, phát ra một âm thanh nặng nề.

Nam tử áo đen đứng cạnh không hề nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng, chỉ vì chưa nhận được lệnh của chủ tử.

Một lúc sau, nữ nhân buông lược xuống, nghiêng đầu nhìn về phía rèm châu.

Trong chiếc gương đồng đã ngả màu, bóng hình nàng ta phản chiếu lại, càng trở nên méo mó.

"Hữu Huy."

Nàng mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Hôm nay đã gặp những đệ tử mới nhập học rồi chứ?"

Đây là tên tự mà nàng đặt cho hắn.

Thông thường, nam tử sẽ được đặt tên tự khi làm lễ đội mũ ở tuổi hai mươi, nhưng Thư Viện Lãm Thiên xưa nay không quá câu nệ lễ nghi, hắn mới mười chín tuổi đã có tên tự.

Chữ "Huy" là nàng đã dày công chọn lựa.

Hứa Phù Thanh hơi cong khóe mắt, kiếm trên tay vẫn còn nhỏ máu, những giọt máu rơi xuống tấm thảm, loang lổ thành từng điểm đỏ.

Hắn như không hề để ý, cười nhàn nhạt đáp: "Đã gặp rồi."

Ánh mắt nữ nhân lướt qua thanh kiếm còn vương máu.

Nụ cười trên môi không hề giảm, nàng cầm một cây trâm tím, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve, giọng điệu như vô tình hỏi: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi đã đi đâu?"

"Vì sao mãi mấy ngày sau mới quay lại thư viện?"

Hắn có làn da tái nhợt, nhưng nụ cười lại rực rỡ đến lạ kỳ. Giọng nói trong trẻo, lạnh lẽo, chậm rãi cất lên: "Quên rồi."

Không khí trở nên tĩnh lặng trong vài giây.

Nam tử áo đen vốn không có biểu cảm gì, nhưng lòng bàn tay dần dần đổ mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt chảy xuống theo sống lưng, thấm ướt lớp áo mỏng.

Hắn vẫn cúi đầu, không dám nhìn.

Làm sao có thể quên?

Rõ ràng là nói dối.

Nụ cười của nữ nhân cứng lại trong giây lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ thản nhiên: "Thôi vậy."

Nàng đặt trâm xuống, ánh mắt hờ hững: "Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi. Phải rồi, đây là lần đầu tiên ngươi nhận dạy đệ tử mới, chắc hẳn sẽ rất thú vị. Chỉ là… Không biết cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu người."

Tại Thư Viện Lãm Thiên, mỗi phu tử sẽ phụ trách mười lăm đệ tử.

Hứa Phù Thanh chỉ cười nhẹ, không trả lời.

Nữ nhân cũng chẳng bất ngờ, thu lại ánh nhìn, tiếp tục tỉ mỉ kẻ chân mày trước gương đồng.

Mới chớp mắt một cái, đã hơn mười năm trôi qua.

Nàng khẽ khàng nhắm mắt, phất tay ra hiệu cho hắn lui xuống.

Vừa bước ra khỏi phòng, hắn đã nghe một tiếng rêи ɾỉ kìm nén vang lên.

Bước chân hắn không dừng lại chút nào, thần sắc vẫn thản nhiên, đi thẳng về nơi ở của mình.

Ở một góc khác.

Trong khu kí túc xá của đệ tử, Tạ Ninh dốc hết sức kéo dây gàu nước, múc lên một thùng nước trong vắt, sau đó ngồi phịch xuống thành giếng.

Nàng cầm bầu nước, múc một ngụm, uống vài hớp.

Nước giếng mát lạnh chảy vào miệng, tràn xuống cổ họng, xua đi phần nào cái nóng bức.

Ứng Như Uyển thu dọn phòng xong cũng bước ra, nhận lấy bầu nước, uống một hơi lớn đến cạn sạch, rồi ném lại vào thùng.

Thực ra, khi mới tới thư viện Lãm Thiên, không ai biết nơi này rốt cuộc là gì.

Chỉ sau vài ngày ở lại, họ mới dần dần hiểu được bộ mặt thật.

Bề ngoài, Thư Viện Lãm Thiên giống như một thư viện bình thường.

Nhưng thực chất, nơi này lại vô cùng phức tạp.

Dẫu vậy, hầu như không ai lựa chọn rời đi.

Bởi vì họ đã ký khế ước bán thân.

Điều kiện để được tuyển chọn vào đây là: Không còn người thân trên đời. Nghèo khổ, bơ vơ. Từng bị áp bức, ức hϊếp.

Những người như họ không có chốn dung thân.

Ở lại đây, ít nhất có cơm ăn, có áo mặc.

Nhưng trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí.

Cái giá phải trả, chưa ai có thể đoán trước được.

Ứng Như Uyển ngửa đầu nhìn lên bầu trời, chống hai tay ra phía sau nheo mắt, khẽ hỏi: "Tạ Ninh, tại sao ngươi không rời đi?"

Tạ Ninh nhướng mày, liếc sang cây cỏ đuôi chó mọc bên cạnh giếng, cúi xuống hái một cọng, cắn vào khóe môi.

Nàng áp sát lại, khẽ cười, dùng cọng cỏ cù vào má đối phương: "Ta thấy ở đây tốt hơn bên ngoài, còn ngươi?"

Miệng ngậm cỏ, giọng nàng nói có phần không rõ ràng.

Ứng Như Uyển nghiêng đầu né tránh, nhưng đầu cỏ lướt qua môi nàng.

Nàng cũng bật cười, lúm đồng tiền thoáng hiện, đưa tay giật lấy cọng cỏ, chọc lại vào Tạ Ninh.

"Còn ta à? Ta đến đây để tìm người."

Ứng Như Uyển tìm đến Thư Viện Lãm Thiên là để tìm ân nhân thuở nhỏ.

Nàng tốn bao công sức mới nghe ngóng được tin tức về hắn, nhưng lại không nhớ rõ diện mạo, chỉ biết trên ngực trái của hắn có một nốt ruồi đỏ.

Nếu năm đó, sau khi bọn họ chia xa, hắn đã đến nơi này, thì đến nay đã sống trong cái chốn này gần bảy năm rồi.

Không biết hắn đã thay đổi thế nào.

Cũng không biết… hắn còn sống hay không.

Tạ Ninh chăm chú nhìn nàng, mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nói thế nào.

Cuối cùng, nàng bẻ một nhánh cỏ đuôi chó khác, đưa lên tay chơi đùa.

Người không có bản lĩnh, ở Thư Viện Lãm Thiên thường chẳng sống được bao lâu.

Ngay cả những kẻ có thân thủ tốt, cũng chưa chắc giữ được mạng, vì việc họ làm vừa bẩn thỉu, vừa nguy hiểm.

Mạng người nơi đây, nhẹ như cỏ rác.

Nhưng với một người đã đọc cuốn tiểu thuyết này như nàng, nàng biết rõ: "Ở đây, không ai có thể rời đi toàn vẹn."

Bề ngoài, chưởng giáo Thư Viện Lãm Thiên cho bọn họ quyền lựa chọn ở lại hay rời đi.

Nhưng trên thực tế, chưa kịp xuống núi đã bị diệt khẩu, và người ra tay chính là vị phu tử phụ trách họ.

Dù may mắn thoát được xuống núi, cũng không sống nổi.

Tạ Ninh thầm chửi một tiếng "gian xảo", rồi đếm nhẩm trong đầu: "Còn một tháng nữa, nam chính Vệ Chi Giới mới trở về thư viện."

Trước đó, nàng phải cố gắng sống sót, thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho.

Lúc này, mặt trời càng lúc càng gắt.

Tạ Ninh ngừng nghĩ ngợi lung tung, giơ tay lau mấy giọt mồ hôi trên má, rồi đứng dậy, nắm lấy cổ tay Ứng Như Uyển, không hẳn là nắm tay, mà chỉ kéo đi.

"Về phòng thôi."

"Ừ."

Gần đến giờ cơm tối.

Tạ Ninh và Ứng Như Uyển mới từ phòng bước ra.

Ứng Như Uyển thêu túi thơm, còn nàng thì ngủ một giấc thật đã.

Ăn no ngủ kĩ, đối với nàng mà nói, quan trọng hơn tất cả.

Trong nhà ăn đã có không ít người.

Hai người tùy tiện chọn một chỗ, lặng lẽ dùng bữa.

Nhà ăn được chia thành hai khu vực: Một bên là chỗ dùng bữa của các phu tử, bên còn lại là chỗ ăn của đệ tử.

Bàn dài, ghế dài, mọi người ngồi đối diện nhau.

Tạ Ninh quan sát một lượt, nhận ra rằng: Những phu tử và các đệ tử cũ của thư viện, ai nấy đều mang vẻ mặt lạnh nhạt, cứng nhắc như khúc gỗ, khiến bầu không khí trong nhà ăn trở nên ngột ngạt.

Các đệ tử mới đều cúi gằm mặt, không ai dám hó hé, chỉ biết lặng lẽ và cơm.

Tạ Ninh nhún vai, làm như không thấy gì, gắp cho Ứng Như Uyển một miếng thịt, rồi thì thầm: "Cái này ngon lắm."

Ứng Như Uyển cười nhẹ, không nói gì.