Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, đa số đệ tử vẫn chưa tỉnh, nhưng Tạ Ninh đã có mặt ở bậc thang sau núi để quét dọn.
Việc này được chia luân phiên nhau, hôm nay là lượt của nàng.
Bên cạnh bậc thang đá có rất nhiều cây cối, lá rụng khắp nơi, quét dọn cực kỳ tốn sức.
Nơi này vốn ít người qua lại, nàng thực sự không hiểu tại sao lại phải giữ gìn sạch sẽ đến vậy.
Vừa mới quét xong, lại có vài chiếc lá lác đác rơi xuống.
"…"
Nàng chỉ muốn quay về ngủ tiếp.
Dòng suối phía xa róc rách chảy, ánh mặt trời dần dần ló dạng, mây trôi chầm chậm.
Tạ Ninh cầm chổi, chăm chú quét dọn.
Bỗng nhiên.
Một bóng người chạy vụt qua, cuốn theo một luồng gió mạnh.
Đống lá vừa mới gom xong lại bị xáo tung, rơi lả tả xuống bậc thang phía dưới.
Nàng khựng lại, khóe môi giật giật, ngẩng đầu nhìn lên.
Người vừa chạy qua là một nam nhân.
Hắn trông cũng khá tuấn tú, mặc bộ y phục học trò của Thư Viện Lãm Thiên, trên vai đeo một bọc hành lý nặng trĩu.
Nhìn dáng vẻ đó…
Rõ ràng là đang có ý định rời khỏi đây.
Tạ Ninh đang quét sân thì động tác khựng lại, không nhịn được mà cất tiếng: "Ngươi đi đâu?"
Nam tử hai tay siết chặt dây bọc hành lý, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng: "Ta muốn rời khỏi đây, ta đã nói với chưởng giáo rồi, người đã đồng ý."
Nhưng chưởng giáo dặn hắn phải rời đi vào sáng sớm hoặc tối muộn, từ con đường nhỏ sau núi.
Không được kinh động quá nhiều người, chỉ là con đường nhỏ ấy quá âm u, hắn không đi theo lời dặn của chưởng giáo mà vòng đường, rẽ qua bậc thang sau núi, rồi gặp được Tạ Ninh.
Dù sao chỉ cần có thể rời đi là tốt rồi, trong bọc hành lý của hắn chứa không ít vàng bạc, ngọc bội trộm từ thư viện Lãm Thiên, ra bên ngoài cũng không lo đói khát, hơn nữa còn có thể tự do không bị trói buộc.
Khế ước bán thân, tối qua chưởng giáo cũng đã sai người trả lại cho hắn.
Vốn dĩ hắn đến thư viện Lãm Thiên với mục đích không trong sáng, chỉ muốn tìm một nơi để sống tạm qua ngày, nào ngờ nơi này lại khác hẳn những thư viện thông thường.
Cũng đúng, nếu không thì sao có thể không thu bạc nhập học, nhưng tất cả những điều đó không còn liên quan đến hắn nữa.
Ra bên ngoài, hắn nhất định phải khoe khoang với những kẻ từng khinh thường mình, giẫm họ dưới chân, ngạo nghễ nhìn xuống.
Tạ Ninh vứt cây chổi đi, giơ tay muốn giữ nam tử lại. Một khi bước ra khỏi thư viện Lãm Thiên dù chỉ nửa bước, hắn chắc chắn sẽ mất mạng, sau lưng hắn tuyệt đối có người theo dõi.
Nhưng chưa kịp chạm vào đối phương, một tà áo trắng đã lọt vào tầm mắt hai người.
Nàng nhìn thấy một nam tử xa lạ khác đang đi đến, tua kiếm của hắn là màu trắng, thanh nhã và tinh khiết.
"Phu tử?"
Nam tử sắp rời đi thử thăm dò gọi một tiếng, không hiểu tại sao hắn ta lại xuất hiện.
Người vừa được gọi là phu tử chính là Thẩm Mặc Ngọc.
Hắn khẽ nâng mi mắt, ánh mắt bình tĩnh trước tiên rơi lên người nam tử, sau đó lại chuyển sang Tạ Ninh, rồi rút kiếm ra với tốc độ nhanh như chớp, lướt qua cổ nam tử kia, một kiếm phong hầu.
Máu tươi bắn tung tóe lên mặt nàng, lá cây trên cành chậm rãi rơi xuống, nam tử ngã xuống, bọc hành lý lăn xuống bậc thang, vàng bạc, ngọc bội bên trong văng tung tóe.
Tay Tạ Ninh cứng đờ giữa không trung. Xui xẻo thật, sao nàng lại gặp phải chuyện thế này lần nữa chứ?
Dù nàng vốn thích xem tiểu thuyết hay phim ảnh kinh dị, xác sống, kẻ sát nhân biếи ŧɦái… Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này, chân vẫn có chút nhũn ra. Nhưng nàng chỉ có thể tự nhủ đi nhủ lại rằng phải bình tĩnh, bình tĩnh, lại bình tĩnh!
Chẳng bao lâu sau, có mấy người xuất hiện, mang thi thể đi, dọn sạch bậc thang nhuốm máu cùng đống vàng bạc, ngọc bội.
Thẩm Mặc Ngọc bước lên bậc thang, đôi giày trắng của hắn lướt qua vết máu. Trái ngược với nàng, y phục trắng của hắn vẫn sạch sẽ, thoạt nhìn dường như không dính một giọt máu nào.
Khi đi ngang qua nàng, hắn dừng bước, nhìn nàng, đôi môi mỏng khẽ động, lạnh lùng thốt ra: "Chuyện hôm nay, nếu ngươi tiết lộ nửa lời, kết cục sẽ giống hắn."
Dù những đệ tử mới tới không lâu sau cũng sẽ phải đối mặt với sự thật tàn khốc này, nhưng điều đó không đến lượt nàng nói ra, thư viện Lãm Thiên có quy tắc của thư viện Lãm Thiên.
Huống hồ, chưởng giáo cũng rất thích ngắm nhìn bọn họ bị đẩy lêи đỉиɦ vinh quang, rồi lại rơi xuống đáy vực trong hoang mang, sợ hãi, tuyệt vọng, van xin và khuất phục.
Những người có thể làm phu tử ở thư viện Lãm Thiên đều có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần liếc mắt là có thể nhớ đại khái dung mạo của đệ tử mình phụ trách. Hắn cũng là một trong những phu tử chịu trách nhiệm giảng dạy cho nhóm đệ tử mới gần đây.
Nàng có gương mặt xa lạ, không phải đệ tử của hắn.
Nhưng nàng lại có dung mạo linh động, gương mặt trái xoan, đôi mắt trong trẻo có hồn, giữa chân mày vừa vặn có một bớt nhỏ màu hồng nhạt, trông như một đóa hoa nhỏ.
Có lẽ để tiện quét dọn, nàng hơi xắn tay áo lên, tùy ý vén tận cổ tay.
Thẩm Mặc Ngọc thu lại ánh mắt, nàng là đệ tử của ai, hắn cũng không mấy quan tâm.
"Về đi, chỗ này không cần ngươi nữa."
Tạ Ninh run rẩy nhặt lại cây chổi, vén váy lên rồi lập tức chạy lên bậc thang, giữ mạng quan trọng hơn. Nhưng chưa chạy được mấy bước, sau lưng liền vang lên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Hứa công tử."
Giữa các phu tử với nhau thường xưng hô là "công tử".
Hứa Phù Thanh thích nghỉ ngơi trên cây, hơn nữa chỗ nghỉ không cố định, hầu hết phu tử trong thư viện Lãm Thiên đều biết điều này. Vì thế, khi Thẩm Mặc Ngọc nhìn thấy hắn cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn thản nhiên chào hỏi.
Người khiêng thi thể cũng dừng lại.
Lúc này, Tạ Ninh không thể không quay đầu lại, đành cắn răng nhìn về phía họ, mạnh dạn chào một tiếng. Ở đây, đệ tử gặp phu tử sao có thể làm ngơ.
Hứa Phù Thanh từ trên cây nhảy xuống, chậm rãi bước đến bên xác chết. Hai nam nhân đang khiêng thi thể nhìn nhau, Thẩm Mặc Ngọc hơi cau mày.
Đôi mắt hổ phách của Hứa Phù Thanh trong trẻo tinh khiết, ngón tay thon dài đặt lên gương mặt tái nhợt của nam tử, lặng lẽ quan sát một lát rồi nhẹ nhàng khép đôi mắt chết không nhắm lại của hắn.
Vì sao… Người rời đi không phải là đệ tử của hắn?
Thật đáng tiếc.
Hắn chậm rãi thu tay lại, ngước mắt lên.
Chân Tạ Ninh hơi động đậy, ngón tay nắm chặt rồi lại buông lỏng cây chổi, lặp lại mấy lần, chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Tay Hứa Phù Thanh vương chút máu, tanh hôi khó chịu, viên kẹo trong lòng bàn tay cũng bị dính bẩn. Yết hầu hắn khẽ trượt, nuốt viên kẹo đã ngậm trong miệng xuống, rồi bỗng nhiên vẫy tay với nàng.
"Ngươi, lại đây."
Hắn nhìn nàng, mỉm cười ôn hòa nho nhã.