Chọc Nhầm Vai Ác Bệnh Kiều

Chương 3

Ứng Như Uyển thấy nàng lại ngẩn người, liền thu khăn tay, liếc nhìn bên ngoài yên tĩnh, đoán rằng những người khác chắc đã ra ngoài hết rồi.

Không thể để phu tử có ấn tượng xấu.

"Tạ Ninh, sắp trễ rồi! Mau dậy đi!" Giọng nàng có chút gấp gáp.

"Được!"

Vừa nghĩ đến việc sắp gặp vị phu tử phụ trách mình, cả người Tạ Ninh run lên một cái, lập tức bật dậy, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Không bao lâu sau, hai người cùng nhau lao ra ngoài.

Do liên tục gặp ác mộng, quầng mắt của Tạ Ninh mang theo một mảng xanh xám nhàn nhạt.

Nàng mặc y phục bình thường, bị nhấn chìm giữa đám đông, mắt rụp xuống, đứng cũng gật gù.

Ứng Như Uyển bên cạnh lại vô cùng hào hứng, không ngừng thì thầm to nhỏ về tin tức mà nàng nghe ngóng được.

Thư Viện Lãm Thiên rất lớn, số lượng đệ tử đông đảo, nên các phu tử cũng nhiều, mỗi người phụ trách các nhóm đệ tử khác nhau.

Vị phu tử phụ trách nhóm của bọn họ hôm nay, tuổi còn rất trẻ, chỉ mới mười chín, gần như trạc tuổi họ.

Nghe đồn, người này từng ẩn cư tại thư viện Lãm Thiên, là đệ tử thân truyền duy nhất của chưởng giáo thư viện.

Một cơn gió thoảng qua.

Tạ Ninh lười biếng ngước mắt, ngước nhìn về cánh cổng lớn trước sân.

Dải lụa đỏ treo bên hiên bị gió thổi lay động không ngừng.

Một dải lụa thoát khỏi trói buộc, nhẹ nhàng rơi xuống.

Nàng vô thức đưa tay, lụa đỏ hạ xuống lòng bàn tay, quấn quanh ngón tay út.

Bỗng nhiên, Ứng Như Uyển đẩy nhẹ nàng, khẽ giọng nhắc nhở: "Tạ Ninh, hình như phu tử tới rồi!"

Tạ Ninh buông tay, ngẩng đầu nhìn lên.

Trước cổng sân, chính là bậc đá.

Tà áo đỏ lay động theo bước chân, nhẹ nhàng lướt qua bề mặt bậc thang, thế nhưng không vương chút bụi trần.

Thiếu niên mang theo một thanh trường kiếm tinh xảo bên hông, chuôi kiếm cột một dải tua đỏ như máu, vô cùng bắt mắt.

Mỗi phu tử trong thư viện Lãm Thiên đều mang theo kiếm bên mình, bởi lẽ chữ "Thư viện" này, không phải là thư viện bình thường.

Hứa Phù Thanh khẽ nâng mi mắt, ánh mặt trời xuyên qua lớp mây, ánh sáng lay động, chiếu lên gương mặt hắn.

Nhưng lại không thể soi thấu đáy mắt sâu thẳm kia.

Tạ Ninh cứng đờ, trong đầu ong ong, như thể có một đàn ruồi bay vo ve bên tai, hoàn toàn không nghe thấy Ứng Như Uyển nói gì.

Hóa ra người đã gϊếŧ người trong ngôi miếu đêm đó, chính là Hứa Phù Thanh.

Chỉ chốc lát sau, nàng bình tĩnh lại, nhìn hắn một lần nữa.

Nàng còn nhớ rất rõ, Hứa Phù Thanh đặc biệt yêu thích màu đỏ.

Những vật dụng hắn sử dụng, phần lớn đều có liên quan đến màu đỏ.

Ngay cả vỏ kiếm cũng là đen đỏ, còn bản thân thì quanh năm suốt tháng mặc màu đỏ.

Ấn tượng của nàng về hắn, chính là chưa từng thấy hắn mặc bất kỳ màu nào khác.

Nguyên nhân?

Không rõ.

Tác giả nguyên tác cũng không viết.

Một con chim bay ngang bầu trời.

Hứa Phù Thanh lướt mắt qua từng gương mặt đệ tử mà hắn phụ trách, ánh mắt hờ hững, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã ghi nhớ hết tất cả.

Không thể né tránh việc trở thành đệ tử của hắn, Tạ Ninh chỉ đành thầm niệm A Di Đà Phật.

Ứng Như Uyển không chú ý đến phản ứng của nàng, vẫn hào hứng quan sát bốn phía.

Hứa Phù Thanh không mở miệng, người lên tiếng chính là nam tử áo đen đi theo sau hắn.

Chờ đến khi Hứa Phù Thanh rời đi, bầu không khí vốn yên ắng lập tức ồn ào hẳn lên.

Hầu hết mọi người đều bàn tán về vị tiểu phu tử trẻ tuổi này, ngay cả Ứng Như Uyển cũng vậy.

Tạ Ninh thì hoàn toàn không có hứng thú.

Nghĩ lại tình cảnh đêm đó, nàng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, lúc ấy đến cả thở mạnh nàng cũng không dám.

Thực tế, Hứa Phù Thanh không hề giống như trong giấc mơ, hắn không đối diện với nàng, cũng không đi vòng ra sau tượng Phật.

Hắn chỉ rút kiếm ra khỏi kẽ nứt của tượng, sau đó quay người rời đi.

Chỉ là…

Trên bức tường, vết kiếm cắt qua vẫn còn nguyên.

Và trước khi đi, hắn đã cười một tiếng.

Chẳng lẽ, lúc đó hắn đã phát hiện ra nàng?

Tạ Ninh bĩu môi, cố gắng gạt ký ức ấy ra khỏi đầu, vỗ ngực tự an ủi: "Đã đến rồi thì cứ an phận mà sống thôi."

Nàng định đợi Ứng Như Uyển trò chuyện xong, rồi cùng trở về.

Đúng lúc này, một nam tử vừa từ Tàng Thư Các gần đó bước ra, vừa đi vừa tất tả chạy đến chỗ bọn họ.

Người này là Lương đại ca, vừa thấy bọn họ, liền lập tức xáp lại hỏi: "Thế nào? Gặp phu tử xong có cảm nghĩ gì không?"

Tạ Ninh lộ vẻ đã hiểu, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Ứng Như Uyển nhìn thấy, lặng lẽ nhéo nàng một cái.

Trên lầu các gần đó.

Hứa Phù Thanh ôm kiếm, lười biếng dựa vào lan can, ánh mắt dường như vô định, nhìn xuống bên dưới.

Trong tầm mắt, đám đông vẫn chưa tản đi, một biển người đen kịt.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua hoa văn khắc trên vỏ kiếm.

Hôm nay lại nhiều người đến vậy sao?

"Hứa công tử, Chưởng giáo mời ngài qua đó."

Nam tử áo đen bước lên vài bước, cúi đầu nói.

Hứa Phù Thanh thu ánh mắt lại, khóe môi khẽ cong lên.

"Được."