Con Đường Vượt Qua Trầm Cảm

Chương 22

Lâu Chiếu Lâm nghe ra có gì đó không ổn: "Cậu ấy thường xuyên đau đầu sao?"

"Đúng vậy, từ khi lên cấp ba cứ thỉnh thoảng kêu đau đầu, cô còn đặc biệt đưa nó đi khám ở bệnh viện tỉnh, nhưng không tìm ra bệnh gì cả. cô thấy nó đúng là làm quá, lúc thì tức ngực, lúc thì đau dạ dày, còn nói mình tim đập nhanh, ù tai, nói mình đau khắp người, vừa tốn bao nhiêu tiền của bố mẹ, lại còn lỡ cả thời gian học hành. Rõ ràng có chuyện gì đâu, cô là giáo viên, xin nghỉ phép khó khăn lắm, đứa con này, đúng là không biết thông cảm cho mẹ gì cả."

Liên Tinh Dạ cúi gằm mặt, ngón tay cào cấu vào kẽ ngón tay, rách da rồi cũng không dừng lại.

Đây đều là chuyện riêng của cậu mà, tại sao mẹ lại có thể tùy tiện kể cho người khác nghe chứ? Tại sao lần nào cũng phải hạ thấp cậu trước mặt người khác? Nếu muốn nói xấu cậu, thì có thể đừng để cậu nghe thấy được không? Mẹ có biết cậu nghe những lời này khó chịu đến mức nào không?

Lâu Chiếu Lâm nghe mà lòng cứ chùng xuống, anh biết Liên Tinh Dạ kiêu ngạo đến mức nào, nếu không phải thật sự khó chịu đến mức không chịu nổi, cậu tuyệt đối sẽ không cầu cứu người lớn, cậu không phải là đứa trẻ hư không nghe lời trong miệng mẹ cậu, rõ ràng cậu quá mức hiểu chuyện!

Những kẻ thật sự ích kỷ lạnh lùng đều sống rất tốt! Nếu không anh nghĩ kiếp trước vì sao cậu ấy lại nhảy lầu?

Lâu Chiếu Lâm hít sâu một hơi, lén lút sờ tay Liên Tinh Dạ ở phía sau, nắm chặt lấy.

"Cô ơi, cô đừng nói như vậy, con tin Tinh Dạ sẽ không vô duyên vô cớ nói dối, chắc chắn là cậu ấy thật sự khó chịu. Chuyện lần này nếu cậu ấy thi không tốt, mong cô chú đừng trách cậu ấy, trong lòng con, Liên Tinh Dạ mãi mãi là người đứng đầu trường bọn con."

Anh sợ người nhà Liên Tinh Dạ sẽ đánh cậu như thầy giáo chủ nhiệm, chỉ có thể hết lần này đến lần khác cầu xin mẹ cậu đừng trách cậu.

Anh thật sự không muốn buông tay Liên Tinh Dạ chút nào, đợi Liên Tinh Dạ về nhà rồi, anh sẽ không thể bảo vệ cậu được nữa. Tại sao không thể để cậu mãi mãi đứng trước mặt mình chứ, anh muốn bảo vệ cậu cả đời.

Những người lớn này không một ai biết nuôi dạy con cái, nuôi dạy một đứa trẻ tốt như vậy đến mức nhảy lầu, bọn họ đều là hung thủ gϊếŧ người! Nếu có thể, anh thật sự muốn đưa Liên Tinh Dạ về nhà, tự mình nuôi.

Liên Tinh Dạ lại đang nghĩ, đúng vậy, lần này cơ thể cậu thật sự khó chịu đến mức nghiêm trọng, đã đến mức ảnh hưởng đến thi cử rồi, nói không chừng thật sự có thể tìm ra bệnh gì đó.

Nói không chừng... trước đây tra không ra chỉ là vì chưa đủ nghiêm trọng? Lần này đủ nghiêm trọng rồi, hẳn là có thể khám ra được rồi chứ?

Chỉ cần có thể khám ra cậu bị bệnh, là có thể chứng minh cậu không nói dối, cậu thật sự không thoải mái, không phải chán học giả bệnh, chỉ cần có chứng minh của bác sĩ, mẹ sẽ tin cậu.

Liên Tinh Dạ chưa bao giờ hy vọng mình thật sự bị bệnh như lúc này.

Cậu đã bị hiểu lầm quá lâu rồi.

...

Thành tích thi cử ngày hôm sau buổi tối đã có hết, vì có lời dặn dò trước của Lâu Chiếu Lâm, Từ Khải Phương cũng không trách mắng Liên Tinh Dạ quá nhiều, nhưng cũng không tránh khỏi oán trách.

So với bà, Liên Văn Trung nổi trận lôi đình, đối với ông ta mà nói, là đàn ông con trai cho dù có bị bệnh cũng có thể nhịn, không thể nhịn thì là yếu đuối. Bị bệnh không phải lý do thi không tốt, năm đó trong quân đội, ông ta còn nhịn đau dạ dày chảy máu kiên trì chạy hết mười vòng! Huống chi, ông ta không cho rằng Liên Tinh Dạ bị bệnh.

Đứa con trai này của ông ta trông đã ẻo lả thì thôi, ngay cả tính cách cũng giống con gái, vừa làm bộ vừa làm nũng, một đứa con trai, trông đẹp trai như vậy làm gì? Nhìn là thấy bực. Ông ta thấy Liên Tinh Dạ chỉ là không chịu cầu tiến, cố tình bày vẻ mặt cho bọn họ xem, không hiểu nỗi vất vả của bố mẹ.

Cho nên ông ta đã cho Liên Tinh Dạ một bạt tai.

Tay của bố lớn hơn tay Liên Tinh Dạ rất nhiều, đó là một bàn tay từng đi lính, từng cầm súng, lòng bàn tay chai sạn, dày cộp như một viên gạch, đánh lên mặt Liên Tinh Dạ, lại như một ngọn núi lớn ập xuống, trên đó khắc bốn chữ, tên là "Không chịu cầu tiến".

Đầu Liên Tinh Dạ nghiêng đi, cơ thể cũng theo đó lung lay, loạng choạng một bước, suýt chút nữa không đứng vững.

Vì vậy Liên Văn Trung lại cho cậu một đạp, bởi vì cơ thể cậu bị đánh lệch, không đứng thẳng.

Đến đứng cũng không đứng thẳng, đây gọi là "đắc ý vênh váo".

Từ Khải Phương lại cãi nhau với Liên Văn Trung, bà không ủng hộ việc giáo dục bằng roi vọt của Liên Văn Trung, sợ đánh hỏng con.

Liên Văn Trung rất bực bội, không cho là đúng nói: "Con trai đánh hai cái thì đã sao? Có gì mà yếu đuối thế? Chẳng phải từ nhỏ tôi bị bố tôi đánh cho đến lớn, bây giờ chẳng phải vẫn sống tốt hay sao? Tôi còn phải cảm ơn bố tôi hồi nhỏ đã đánh tôi nhiều, rèn luyện ý chí cho tôi, Liên Tinh Dạ cũng phải cảm ơn tôi, cảm ơn tôi chịu đánh nó, chịu dạy dỗ nó! Tôi còn thấy tôi đánh nó ít đấy! Cho nên mới luôn chọc giận chúng ta!"