Liên Tinh Dạ nghĩ, lần trước Lâu Chiếu Lâm còn tưởng là bố cậu đánh cậu, hóa ra đó không phải là hiểu lầm, mà là lời tiên tri.
Nhưng không sao cả, chủ nhật này cậu có thể đi kiểm tra rồi, chắc chắn cậu sẽ được chẩn đoán là có bệnh. Trong lòng cậu tràn đầy mong đợi, thậm chí có lúc quên cả những cơn đau trên người. Cậu thèm thuốc, trong đầu toàn là thuốc, cậu muốn uống thuốc bác sĩ kê, mỗi ngày uống trước mặt bố mẹ, nói với họ rằng cậu thực sự bị bệnh.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, thậm chí cậu còn hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy.
***
Chủ nhật, Từ Khải Phương rốt cuộc cũng dành thời gian đưa Liên Tinh Dạ đến bệnh viện một chuyến nữa, dù sao bà vẫn lo lắng cho con.
Liên Tinh Dạ đã đến bệnh viện rất nhiều lần, trên người cậu lớn nhỏ đều đã kiểm tra hết một lượt, các bước kiểm tra cậu cũng rất quen thuộc.
Hôm nay làm vẫn là kiểm tra não, Liên Tinh Dạ lâu rồi không có tinh thần phấn chấn như lúc này, cậu vội vã đến bệnh viện, vội vã làm kiểm tra, vội vã khao khát kết quả kiểm tra.
Cậu cực kỳ hưng phấn, đi lại nhanh nhẹn, trên mặt thậm chí còn ửng lên vẻ hồng hào khỏe mạnh hiếm thấy, như thể sắp bước lên nấc thang dẫn đến thiên đường. Cậu hy vọng mình bị bệnh, cậu muốn chứng minh mình không nói dối, nhưng dáng vẻ hoạt bát này của cậu, thật sự không giống người bệnh.
Từ Khải Phương cảm thấy nghi ngờ.
Dù sao trong mắt đại chúng, bị bệnh có nghĩa là gầy yếu, khiếm khuyết, tái nhợt, yếu ớt.
Họ không biết, có những bệnh, bệnh ở trong não, là không nhìn thấy được.
Đây là một định kiến độc ác biết bao.
Quả nhiên, khi kết quả kiểm tra được đưa ra, Từ Khải Phương lộ ra vẻ thất vọng với cậu: "Liên Tinh Dạ, con quậy đủ chưa? Con có biết mẹ đưa con đi kiểm tra bao nhiêu lần rồi không? Tốn bao nhiêu tiền không? Tiền không phải tự con kiếm ra nên không biết xót đúng không? Cứ tiêu xài hoang phí tiền của mẹ như vậy, lương tâm con có cắn rứt không?"
Ngay cả bác sĩ phụ trách kiểm tra cũng lắc đầu thở dài, lại thêm một đứa trẻ muốn trốn tránh việc học hành mà vô lý gây sự, la hét đau đầu đau người chỗ này chỗ kia, chạy đến bệnh viện kiểm tra thì chẳng có gì, chỉ lãng phí tiền của bố mẹ, làm lỡ thời gian của bác sĩ, còn chiếm dụng tài nguyên y tế, lớn ngần này rồi, cao hơn cả mình nữa, sao không hiểu cho nỗi khổ của người lớn chứ?
Liên Tinh Dạ khó tin cầm kết quả kiểm tra, cả người ngây ngốc, toàn thân lạnh lẽo thấu xương.
Sao lại như vậy? Cậu không hề lừa ai cả, cậu thực sự cảm thấy không khỏe mà, tại sao lại không kiểm tra ra được? Tại sao chứ?
Đồng tử của cậu run rẩy dữ dội, hận không thể túm lấy cổ áo của từng bác sĩ, chất vấn họ tại sao không chứng minh cậu có bệnh. Lại muốn quỳ trước mặt từng bác sĩ, nắm lấy ống quần của họ, cầu xin họ ,cầu xin các người kê đơn thuốc cho cậu đi. Không phải các người là bác sĩ sao? Không phải các người là thiên thần áo trắng sao? Cứu người giúp đời không phải là trách nhiệm của các người sao? Bây giờ cậu bị bệnh rồi, cậu đau quá, dạ dày cậu đau quá, tim cậu đau quá, tay chân cậu tê dại, ngực cậu khó thở, đầu cậu chóng mặt, ù tai suốt, cả đêm không ngủ được, không nếm được mùi vị gì, không có chút sức lực nào, như người chết vậy. Cậu sắp chết đến nơi rồi, nhưng tại sao các người không kê đơn thuốc cho cậu? Tại sao không ai tin cậu chứ? Cậu thực sự bị bệnh mà! Cậu đang kêu cứu, các người không nghe thấy sao? Tại sao không cứu cậu chứ? Tại sao không ai cứu cậu cả? Ai cứu cậu với!
"Không phải, mẹ, con không có giả vờ, con thật sự bị bệnh, con thật sự đau đầu, con không lừa mẹ, mẹ tin con đi. Mẹ là mẹ của con, tại sao không tin con?"
Liên Tinh Dạ lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt mẹ.
Từ Khải Phương hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, bà dùng ánh mắt như thể mình chưa từng quen biết con trai, lạnh lùng, mệt mỏi, bực bội nhìn cậu, nói: "Đã nói là con không bệnh không bệnh! Sao cứ nghĩ mình bị bệnh? Mẹ thấy con không phải bệnh ở cơ thể, mà là tinh thần có bệnh! Đầu óc có bệnh! Đúng là chưa từng thấy ai nguyền rủa mình không khỏe cả, đây không phải là bệnh tâm thần thì là gì? Con không nên đến bệnh viện tỉnh, con nên đến bệnh viện tâm thần!"
Liên Tinh Dạ run lên một cái, há miệng, hai mắt mờ mịt ngây ngốc nhìn mẹ, không thể tin được những lời này lại được thốt ra từ miệng mẹ cậu, đây là đang đâm dao vào tim cậu. Cậu biết rồi, ngay cả mẹ cũng không muốn cứu cậu.
Trong nháy mắt, sự tuyệt vọng tràn ngập bao trùm lấy cậu.
Từ Khải Phương xoa xoa trán, trên mặt viết đầy mệt mỏi do bị Liên Tinh Dạ làm phiền, thở ra một hơi: "Đừng làm loạn nữa, mẹ mệt rồi, coi như mẹ cầu xin con, được không?"
Từ Khải Phương về nhà ngủ, cửa phòng ngủ không đóng, tiếng nói chuyện của Từ Khải Phương và Liên Văn Trung truyền ra.
Liên Văn Trung hỏi: "Kết quả kiểm tra thế nào?"
Giọng điệu Từ Khải Phương rất khó chịu: "Anh không nghe thấy sao? Chẳng có chuyện gì cả."
"Tôi đã sớm nói không có chuyện gì rồi, em không nghe, lại lãng phí mấy trăm tệ đúng không? Còn không bằng đưa cho tôi đi mua thuốc lá."