Con Đường Vượt Qua Trầm Cảm

Chương 21

Anh đỏ hoe mắt hỏi: "Bố cậu đánh cậu?"

Hỏi không thôi chưa đủ, anh còn vươn tay ra sờ. "Không có." Liên Tinh Dạ hất tay anh ra, quay đầu sang một bên, "Cậu đừng có nghĩ lung tung, cũng đừng hỏi nữa."

Lâu Chiếu Lâm một tay giữ chặt hai tay Liên Tinh Dạ, một tay bóp cằm Liên Tinh Dạ, nhìn chằm chằm vết sưng đỏ chói mắt đến xuất thần.

"Không phải bố cậu đánh, vậy thì ai đánh? Nói cho tôi biết, tôi giúp cậu dạy dỗ hắn!"

Mặt Liên Tinh Dạ đỏ bừng, lắc đầu, nhưng không giãy ra được tay Lâu Chiếu Lâm, chỉ có thể uất ức nói: "Không ai đánh tôi cả."

Lâu Chiếu Lâm buột miệng nói: "Không ai đánh cậu, khóe miệng cậu sao lại rách? Chẳng lẽ là cậu tự..."

Sắc mặt Liên Tinh Dạ lập tức trắng bệch.

Lâu Chiếu Lâm ngậm miệng.

Sao lại không thể là cậu ấy tự làm chứ, phản ứng của Liên Tinh Dạ đã nói lên tất cả.

Đồng tử Liên Tinh Dạ hiện lên kinh hoàng, cánh tay bắt đầu run rẩy, giống như một con vật nhỏ bị bóp cổ.

Lâu Chiếu Lâm dùng sức ôm Liên Tinh Dạ vào lòng, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve sống lưng gầy gò của Liên Tinh Dạ.

Thiếu niên trong lòng anh khẽ run rẩy, giống như một cây bèo bị gió mưa vùi dập.

Lâu Chiếu Lâm không khỏi siết chặt cánh tay, cảm giác mình ôm một quả bóng bay xì hơi, chứ không phải một người.

Thiếu niên mà anh yêu đang xì hơi, sinh khí không ngừng rỉ ra từ trái tim cậu, anh dùng lòng bàn tay bịt lại, dùng vòng tay ôm chặt, cầu xin có thể làm chậm tốc độ tan biến của Liên Tinh Dạ.

Xin cậu, Liên Tinh Dạ, cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ dùng hết sức lực vá lành cho cậu, giống như dán lại tờ bài thi bị xé nát kia, dùng tình yêu lấp đầy tất cả những gì cậu thiếu thốn.

Lâu Chiếu Lâm dùng tay vuốt ve lưng Liên Tinh Dạ, đôi mắt giấu sau lưng Liên Tinh Dạ đỏ hoe, giọng nói trầm thấp khiến người khác yên tâm: "Đừng nghĩ lung tung, tôi không có ý gì khác, cũng sẽ không làm gì cậu."

Trong nháy mắt, Liên Tinh Dạ thậm chí còn nghi ngờ có phải cậu ta đã biết gì đó rồi không.

Cậu không hiểu, tại sao bất kỳ một chút khác thường nào của cậu đều không thoát khỏi mắt Lâu Chiếu Lâm, rõ ràng cậu đã giấu lâu như vậy, không ai phát hiện ra bí mật của cậu, tại sao luôn bị Lâu Chiếu Lâm bắt được.

Sớm muộn gì, cậu cũng sẽ bị Lâu Chiếu Lâm lột da người mất.

Lâu Chiếu Lâm cảm thấy Liên Tinh Dạ thả lỏng hơn một chút, xoa xoa sau gáy cậu, từ từ nới lỏng vòng tay, đầu anh chậm rãi di chuyển ra, cọ qua vành tai Liên Tinh Dạ, khi má anh lướt qua má Liên Tinh Dạ, hơi nghiêng đi một chút, môi chạm vào mặt Liên Tinh Dạ.

Mặt Liên Tinh Dạ tê dại, cảm giác có thứ gì đó mềm mại lướt qua khóe miệng mình, rồi nhanh chóng rời đi.

Lâu Chiếu Lâm làm như không có chuyện gì cười với cậu, rồi lại dùng ngón tay sờ vào khóe miệng cậu, nhưng lần này không nói gì cả.

Anh đã thề, phải hôn hết tất cả những vết thương trên người Liên Tinh Dạ, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Hoặc là đừng để anh phát hiện, bị anh phát hiện thì đừng hòng trốn thoát.

Liên Tinh Dạ không hiểu sao cảm thấy mặt nóng bừng, mặt cậu thường xuyên nóng, nhưng đó đều là nhiệt độ không bình thường, khiến cậu cảm thấy lo lắng, kinh hoảng, khó ngủ, nhưng nhiệt độ lần này không giống, ấm áp, mặc dù vẫn có chút bồn chồn bất an, nhưng không đến mức khó chịu.

Vừa rồi là cái gì? Là ảo giác của cậu sao? Hay là Lâu Chiếu Lâm vô ý?

Đó có tính là hôn không? Chắc không phải đâu?

Trong đầu Liên Tinh Dạ một mớ hỗn độn, nhưng đối với đầu óc của cậu mà nói lại là sự thư giãn ngắn ngủi hiếm có.

"Cuối cùng cậu cũng chịu nhìn tôi rồi," Lâu Chiếu Lâm nhẹ nhàng nâng mặt Liên Tinh Dạ lên, khóe miệng cong lên nụ cười, giọng nói mềm mại như lông vũ lướt qua da thịt, "Tôi thích cậu nhìn tôi như vậy, mắt cậu rất đẹp, sau này cũng nhìn tôi nhiều như vậy, được không?"

Cả khuôn mặt Liên Tinh Dạ đều tê dại, làn da bị Lâu Chiếu Lâm nâng lên nóng như lửa đốt, con ngươi khẽ run, đảo loạn, không dám nhìn vào mắt Lâu Chiếu Lâm, nhịp tim rối loạn.

Không đúng, Lâu Chiếu Lâm người này không đúng, ánh mắt cậu ta nhìn mình không đúng, lời nói cũng không đúng.

Cậu ta có bệnh à, còn thần kinh hơn cả mình.

"Liên Tinh Dạ, ra ăn cơm." Giọng nói của Từ Khải Phương vang lên ở hành lang.

Liên Tinh Dạ đẩy Lâu Chiếu Lâm ra, chưa bao giờ có lần nào ăn cơm lại tích cực như bây giờ.

Lâu Chiếu Lâm ung dung đi theo sau.

Biểu cảm của Từ Khải Phương không có gì khác thường, hẳn là không nhìn thấy cảnh tượng trong lớp học, Liên Tinh Dạ thở phào nhẹ nhõm, bản thân cũng không biết mình đang căng thẳng vì chuyện gì.

Đưa cơm xong, Từ Khải Phương hỏi thêm hai câu: "Đề bài văn tiếng Anh là gì? Thi thế nào?"

Cơ thể Liên Tinh Dạ có chút cứng ngắc, Lâu Chiếu Lâm im lặng tiến lên kéo cậu ra, chen vào nói: "Cô ơi, không giấu gì cô, lúc thi con ngồi ngay sau Liên Tinh Dạ, nhưng hình như từ hôm qua đã không được khỏe lắm, cứ ôm đầu mãi, làm bài cũng đứt quãng, chắc là không được suôn sẻ lắm, nếu không phát huy tốt cô đừng trách cậu ấy nhé, cậu ấy không cố ý đâu."

"Sao vậy? Lại đau đầu à?" Từ Khải Phương nhíu mày xoa xoa đầu Liên Tinh Dạ, giọng điệu có chút oán trách, nhưng cũng có chút lo lắng.