Con Đường Vượt Qua Trầm Cảm

Chương 20

"Hai bố con, người nào người nấy lười như nhau, mau dậy đi, đừng để mẹ phải gọi mãi, nghe chưa?"

Cậu đang cầu cứu mẹ, nhưng mẹ không hề hay biết.

Từ Khải Phương thậm chí còn không để Liên Tinh Dạ chạm vào vạt áo, quay người đi gọi bố Liên Tinh Dạ dậy ăn sáng.

Dĩ nhiên bà cũng sẽ không biết, con trai mình mỗi ngày sống khổ sở biết bao, mệt mỏi biết bao, chỉ riêng việc cố gắng để mình ngủ thϊếp đi đã hao hết toàn bộ sức lực.

Bà làm sao mà biết được, đứa con thông minh hiểu chuyện mà ai ai cũng ngưỡng mộ trong mắt bà, lại tự làm mình thân tàn ma dại, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến cái chết.

Liên Văn Trung mỗi ngày sáu giờ sáng đã phải ra ngoài tuần tra, Từ Khải Phương cũng phải nhanh chóng đến trường để quản giờ tự học buổi sáng, cả nhà đều dậy rất sớm.

Trong phòng khách vang lên tiếng cằn nhằn của Liên Văn Trung, Liên Tinh Dạ vẫn chưa dậy, sự kiên nhẫn của Từ Khải Phương đã cạn kiệt. "Sao còn chưa dậy? Sao mà không nghe lời thế hả? Mẹ mỗi ngày phải dậy sớm hơn hai bố con nửa tiếng để hầu hạ hai bố con, gấp chăn làm bữa sáng cho hai bố con, con không giúp mẹ được thì thôi, không thể thông cảm cho mẹ một chút được à? Có phải tối qua không ngủ ngon không? Có phải lén lút chơi điện thoại trong chăn không?"

Phụ huynh xưa nay không hề keo kiệt trong việc dùng ác ý lớn nhất để suy đoán con cái.

Họ luôn lo lắng sợ hãi, sợ con cái hư hỏng, rồi trước khi con cái hư hỏng, dùng những kết quả do họ tự tưởng tượng ra, mắng con là đứa trẻ hư, mắng nhiều rồi, con cái liền thật sự cho rằng mình là đứa trẻ hư.

Liên Tinh Dạ cuối cùng cũng hoàn hồn, cậu như một xác chết trồi dậy từ trên giường, môi mấp máy, nói: "Con không có..."

Từ Khải Phương đã vội vàng đi ra ngoài, không hề nghe thấy Liên Tinh Dạ đang nói gì. Bà không để ý đến câu trả lời của con trai, bà chỉ nói vu vơ thôi, giống như tối qua vậy.

Trái tim Liên Tinh Dạ dâng lên đau đớn chua xót, tối qua cậu rõ ràng đã nói với mẹ, đừng hiểu lầm cậu, nhưng tại sao mẹ vẫn không tin cậu? Tại sao mẹ không muốn nghe cậu nói?

Mẹ là như vậy, vĩnh viễn bận rộn, cho cậu mọi thứ tốt nhất về vật chất, nhưng lại không chịu dừng lại để cho cậu một cái ôm.

Nhưng cậu vẫn yêu bà, cho dù bà luôn làm tổn thương cậu.

Thật tệ hại.

Ngày thi thứ hai, Liên Tinh Dạ căn bản hoàn toàn không nghe được nội dung bài nghe tiếng Anh, tiếng ù tai quá ồn ào. Cậu dùng ngón tay bịt tai lại, nhưng vô ích, âm thanh đó nổ tung trong đầu cậu, cậu hận không thể đâm bút vào thái dương rồi ngoáy ngoáy, để não cậu được yên tĩnh lại.

Việc mất ngủ tối qua đã hao hết toàn bộ tinh thần của cậu, tròng mắt cậu vì khóc nhiều mà khô khốc sưng đau, nhìn không rõ chữ, khóe miệng truyền đến từng đợt đau nhói, là do tối qua tự tát mình làm rách khóe miệng.

Cậu như đứng đống lửa, ngồi đống than.

Phiền muộn, lo lắng, sợ hãi, căng thẳng, mệt mỏi, là bức tranh tinh thần của cậu trong suốt buổi thi.

Phần đọc hiểu thì đỡ hơn một chút, không cần động não, bài luận tiếng Anh lại là một mớ hỗn độn, tư duy logic hoàn toàn rối loạn. Cậu chắp vá các từ quen thuộc thành một câu, nhìn chằm chằm vào những chữ cái quen thuộc đó, lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi, tựa như đó là một con quái vật ăn thịt người.

Cậu run rẩy bước ra khỏi phòng thi, Lâu Chiếu Lâm phía sau tiến lên quan tâm cậu, bị cậu đẩy ra, cậu hoàn toàn không nghe rõ Lâu Chiếu Lâm đang nói gì, trong đầu ồn ào náo nhiệt, dường như có cả trăm loại chim thú đang cãi nhau.

Cơm trưa của Liên Tinh Dạ bị Lâu Chiếu Lâm đổi. Lâu Chiếu Lâm đưa cơm mình mua cho cậu ăn, còn mình thì lấy phần cơm mẹ cậu gửi.

Liên Tinh Dạ miễn cưỡng ăn hai miếng, lại muốn nôn.

Buổi chiều thi môn tự nhiên khá hơn một chút, hoàn toàn dựa vào quán tính làm bài, nhưng cũng không có thời gian kiểm tra lại, vừa hết giờ là nộp bài.

Cậu nghĩ, cậu xong rồi, cậu hỏng rồi.

Một cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, Liên Tinh Dạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâu Chiếu Lâm đang nắm tay mình, lo lắng nhìn cậu.

Có lẽ là xúc cảm này quá dễ chịu, hoặc có lẽ là do Lâu Chiếu Lâm giúp cậu tô đáp án, trong lòng cậu, Lâu Chiếu Lâm là người tốt, Liên Tinh Dạ không nhịn được mà thổ lộ: "Tôi làm bài không tốt."

Lâu Chiếu Lâm nắm chặt tay Liên Tinh Dạ, truyền hơi ấm của mình cho Liên Tinh Dạ không ngừng: "Không sao đâu, tôi biết là do cậu không khỏe nên mới làm bài không tốt mà, đúng không?"

Môi Liên Tinh Dạ run rẩy: "Sao cậu biết?"

Ngay cả mẹ tôi cũng không tin, sao cậu lại biết?

Lâu Chiếu Lâm cười, trong mắt giấu một loại cảm xúc mà Liên Tinh Dạ không hiểu: "Tôi luôn nhìn cậu, đương nhiên là biết." Đã nhìn cậu ba năm rồi, đồ ngốc.

Lâu Chiếu Lâm thở dài: "Biết thế tôi đã cho cậu chép bài của tôi rồi." Liên Tinh Dạ mím môi, nói: "Tôi không chép, tôi muốn tự mình thi."

Lâu Chiếu Lâm lại bật cười, cảm thấy dáng vẻ hiếu thắng của học sinh giỏi nhà mình thật đáng yêu, liếc mắt nhìn khóe miệng của Liên Tinh Dạ, nụ cười bỗng cứng đờ trên mặt: "Khóe miệng cậu sao vậy?"

Ánh mắt Liên Tinh Dạ hoảng loạn liếc sang một bên, theo bản năng giơ tay che khóe miệng: "Không có gì, không cẩn thận cắn phải."

Lâu Chiếu Lâm không tin, kiếp trước anh... đã từng thấy khóe miệng sưng tấy của Liên Tinh Dạ sau khi bị tát, rõ ràng giống hệt như này.