Con Đường Vượt Qua Trầm Cảm

Chương 19

Cậu hoàn toàn bị áy náy đánh gục. Mẹ cậu yêu cậu như vậy, đối xử tốt với cậu như vậy, rốt cuộc cậu còn có gì để oán trách. Có đôi khi cậu không thích những lời mẹ nói với cậu, thậm chí còn cảm thấy mình ghét mẹ. Nhưng chỉ cần mẹ đối xử tốt với cậu một chút, cậu lập tức lại quay sang hận chính mình, hận mình bất hiếu, hận mình là đồ vô ơn, lại có thể nảy sinh oán hận với mẹ mình, đó là mẹ của cậu mà.

Cậu yêu mẹ của cậu, muốn báo đáp mẹ, muốn yêu thương mẹ, muốn nghe lời mẹ. Cậu áy náy với mẹ của cậu, cậu luôn nghĩ những điều không tốt về mẹ, nếu như mẹ biết được, sẽ đau lòng biết bao. Mẹ coi trọng nhất là thành tích của cậu, nhưng lần này cậu thi không tốt, nhất định mẹ sẽ rất thất vọng.

Liên Tinh Dạ lại bắt đầu rơi vào một vòng luẩn quẩn mới của sự áy náy và tự trách, cậu giống như một con kiến đi trên dải Möbius, lặp đi lặp lại chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực, hết vòng này đến vòng khác, hết vòng này đến vòng khác, không biết mệt mỏi. Cậu đưa tay vào trong cổ họng, khóc đến nôn khan, tròng mắt cay xè đau nhức như muốn nổ tung. Cậu nhắm chặt mắt, dùng ngón tay cào cấu hốc mắt mình, cậu cảm thấy nước mắt đã khóc cạn rồi, nhưng vẫn còn những giọt nước mắt chưa khóc hết, cứ chảy mãi, chảy mãi, hận không thể chảy hết tất cả nước trong máu mình.

Nhiệm vụ hôm nay lại không hoàn thành, mẹ bảo cậu ngủ ngon giấc mà cậu cũng không ngủ được, bàn chân được mẹ ngâm nước ấm từ lúc nào lại trở nên lạnh giá. Liên Tinh Dạ cảm thấy áy náy về điều đó. Bây giờ cậu chẳng làm được gì cả, không học hành cũng không ngủ nghỉ, đây chẳng phải là đang lãng phí thời gian sao.

Cuối cùng cậu cũng không chịu đựng được nữa, không chịu đựng được sự đau khổ vô tận và sự chìm đắm vô ích này. Cậu bật dậy khỏi giường, điên cuồng tát vào mặt mình, một hơi tát mười mấy cái, trong tai vang lên tiếng ù quen thuộc, má thì đau rát.

Cậu cúi đầu nhìn tay mình, tay cậu đang run rẩy dữ dội, lòng bàn tay tê dại, cũng đỏ lên, đầu óc có một khoảng trống ngắn ngủi, dường như không rõ mình vừa làm gì, điều duy nhất rõ ràng là tiếng tim đập như sấm nổ bên tai trong bóng tối.

Cậu hít sâu, nằm lại lên giường, nhắm mắt lại, mặc cho bóng tối khổng lồ nuốt chửng mình.

Cậu đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, lại mở mắt ra, rõ ràng là căn nhà đã ở mười mấy năm, nhưng bóng tối trước mắt lại khiến cậu cảm thấy vô cùng xa lạ, dường như trong khoảnh khắc, cậu không còn nhận ra nhà mình nữa

Cậu giấu mình trong chăn, run rẩy, trong lúc hoảng hốt, cậu nhìn thấy trước mắt có vật thể hình que màu đen đang trôi.

Liên Tinh Dạ lại rơi vào sợ hãi, lý trí nói cho cậu biết, cậu hẳn là đã sinh ra ảo giác, chỉ cần nhắm mắt lại là được, chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể ngủ một giấc đến sáng, không có chuyện gì cả.

Chỉ là ngủ thôi mà, chỉ là ngủ, ngủ một giấc dậy là được.

Nhưng rõ ràng đối với tất cả mọi người khác, đều là một chuyện đơn giản như vậy, đối với cậu sao lại khó như vậy?

Cậu cuộn tròn trong chăn, đau khổ dùng đầu đập vào tường, vừa đập vừa mắng mình trong lòng.

Tại sao không ngủ được? Tại sao không ngủ được? Không phải mẹ bảo mày ngủ ngon sao? Mày tại sao không ngủ? Tại sao mày không nghe lời mẹ? Tại sao ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được?

Cậu là một kẻ nhát gan, cậu sợ mình đập đầu ngu đi, không dám dùng sức, nhưng như thế này không lên không xuống càng khiến cậu đau khổ, nếu có thể đâm đầu chết luôn thì tốt, sao cậu còn chưa đi chết đi?

Liên Tinh Dạ không biết cuối cùng mình ngủ thϊếp đi như thế nào, những đêm điên cuồng như thế này gần như tuần nào cũng xảy ra một lần, dù sao mệt rồi thì sẽ ngủ được thôi.

***

"Liên Tinh Dạ! Dậy đi! Nghe thấy không?"

Liên Tinh Dạ mơ màng nghe thấy tiếng mẹ từ chân trời xa xôi bay tới, rất nhanh như bão táp cuốn đến trước mặt, cửa phòng cậu không khóa, mẹ vừa đẩy cửa là có thể vào, vén chăn của cậu lên, kéo cậu từ trên giường dậy, không có chút riêng tư nào.

"Ngẩn người ra đó làm gì? Ngủ lú lẫn rồi à? Đừng lãng phí thời gian, nhanh lên, động đậy đi!" Từ Khải Phương muốn Liên Tinh Dạ tỉnh táo lại, nên lớn tiếng, hét thẳng vào tai Liên Tinh Dạ. Liên Tinh Dạ cảm thấy máu trong người như muốn nổ tung, chạy loạn trong mạch máu, thái dương giật liên hồi. Liên Tinh Dạ rất muốn bò dậy, nhưng tứ chi cậu cứng đờ, không động đậy được. Thân thể nằm trên giường, linh hồn lại như lơ lửng trên không trung, cậu không thể điều khiển được cơ thể mình nữa.

Từ Khải Phương nhìn thấy, lại không hài lòng: "Sao càng ngày càng lười, lớn như vậy rồi còn học được thói ngủ nướng, đây là càng sống càng thụt lùi, mau dậy rửa mặt ăn sáng!"

Con không phải lười biếng, con là không cử động được. Mẹ ơi, mẹ có thể kéo con lên được không?

Liên Tinh Dạ há miệng, nhưng lại không nói ra lời.

Cậu khẽ cử động ngón tay, hướng về phía mẹ, rất muốn đưa tay ra kéo tay mẹ, cầu xin mẹ kéo mình dậy.