Lâu Chiếu Lâm không bình luận về cách dùng từ của Ngô Hướng Hiểu: "Hy vọng trước khi tìm bạn gái, cậu có thể trau dồi thêm kiến thức ngữ văn, còn dùng từ như vậy nữa thì đừng tìm tôi khóc nếu không tìm được vợ."
"Đừng nói cái này, tớ chỉ ăn một bữa cơm thôi, sao cậu tiến triển nhanh thế? Hơn nữa rốt cuộc người đó là ai? Khi nào dẫn tớ đi xem đi?"
"Thi tốt đi."
"Đệt! Cậu nói thế làm sao tớ còn tâm trạng ôn tập! Cậu cố ý đúng không?"
***
Buổi chiều thi Toán xong, Lâu Chiếu Lâm đưa thẻ cơm cho Ngô Hướng Hiểu, bảo cậu ta mua cơm giúp, đặc biệt dặn không cay, không hành gừng tỏi rau mùi rau cần hành tây củ cải, những thứ khác tùy ý, nghe xong Ngô Hướng Hiểu muốn ném luôn thẻ cơm vào mặt Lâu Chiếu Lâm, cho đến khi Lâu Chiếu Lâm bao Ngô Hướng Hiểu một bữa, cậu ta mới thôi.
Một lát sau, Từ Khải Phương lại đến đưa cơm, lần này Lâu Chiếu Lâm trực tiếp đi theo sau Liên Tinh Dạ ra ngoài.
Liên Tinh Dạ vừa mở hộp cơm giữ nhiệt ra, còn chưa kịp ăn, đã nghe thấy giọng nói của Lâu Chiếu Lâm từ phía sau: "Cô ơi, bọn con vừa cùng nhau xem đề, mạch suy nghĩ bị gián đoạn lát nữa sẽ khó nghĩ lắm, hay là để Liên Tinh Dạ ăn cùng con đi. Con nhờ bạn con mua cơm giúp con rồi, lát nữa sẽ mang đến."
Lâu Chiếu Lâm kiếp trước đã biết, người nhà Liên Tinh Dạ coi trọng nhất là việc học của cậu, lúc này anh nói như vậy, Từ Khải Phương quả nhiên không suy nghĩ nhiều đã đồng ý.
Lâu Chiếu Lâm lại khen Liên Tinh Dạ vài câu, thừa dịp Từ Khải Phương mặt mày hớn hở, thuận thế dỗ Từ Khải Phương mua thêm cho Liên Tinh Dạ một hộp cơm giữ nhiệt. Lý do là trong lúc đợi cơm bọn họ thường cùng nhau thảo luận bài khó, nhưng Từ Khải Phương vừa đến, mạch suy nghĩ bị cắt đứt, cứ ngắt quãng như vậy cũng không tốt, vừa hay mua hai hộp cơm giữ nhiệt, buổi trưa và buổi tối Từ Khải Phương đưa cơm xong rời đi, Từ Khải Phương có thể về trường sớm hơn, Liên Tinh Dạ cũng có thể cùng mình vừa ăn cơm vừa thảo luận bài khó.
Từ Khải Phương nghĩ lại, cũng cảm thấy làm như vậy tiết kiệm thời gian, cười khen Lâu Chiếu Lâm đầu óc thông minh, hiệu suất cao, dặn Liên Tinh Dạ phải học tập Lâu Chiếu Lâm cho tốt, sau đó để lại cơm rồi đi.
Liên Tinh Dạ ôm hộp giữ nhiệt, máy móc nhét vào miệng, tùy tiện nhai hai cái rồi nuốt xuống, yết hầu trượt lên xuống rất khô khốc, lông mày cũng hơi nhíu lại, sắc mặt trắng bệch khó coi, dường như việc ăn uống đối với cậu chỉ là để sống sót, hoàn toàn không cảm nhận được hương vị và cảm giác ngon miệng của thức ăn.
Lâu Chiếu Lâm nhìn mà nhíu mày, anh chưa từng thấy ai ăn cơm mà có thể ăn đến mức khiến người khác mất cả khẩu vị, dứt khoát giật lấy cơm của Liên Tinh Dạ, bản thân ăn ba hai miếng hết sạch, nói: "Không muốn ăn thì đừng có cố nhét, ăn ít vài miếng cũng không chết đói được, đợi khi nào đói thì ăn cũng không muộn, hoặc là bây giờ cậu muốn ăn gì? Chúng ta đi mua chút đồ cậu muốn ăn nhé?"
Liên Tinh Dạ chưa từng nghe thấy luận điệu như vậy, hiếm khi chia ánh mắt cho người bên cạnh.
Khoảnh khắc ánh mắt trong veo đó rơi xuống, Lâu Chiếu Lâm cảm thấy da đầu mình tê dại, toàn thân da thịt như bị nước dội qua, rùng mình, tê tê dại dại, lại thấy thoải mái lạ thường.
Anh cảm thấy mình ít nhiều gì cũng bị Liên Tinh Dạ ngó lơ suốt ba năm kiếp trước mà sinh ra bệnh, đến nỗi bây giờ chỉ cần một ánh mắt của Liên Tinh Dạ cũng có thể khiến mình lêи đỉиɦ.
Liên Tinh Dạ không trả lời, ánh mắt liếc nhìn hộp giữ nhiệt không còn một hạt cơm, khó hiểu hỏi: "Cậu đói lắm à?"
Lâu Chiếu Lâm cười một tiếng: "Tôi thấy cậu ăn không nổi, giúp cậu ăn hết, khỏi phải có cơm thừa về nhà lại bị mẹ nói. Cậu thật sự cho rằng tôi có sở thích ăn cơm thừa của người khác chắc? Đương nhiên, ăn cơm thừa của cậu thì tôi không sao cả."
Trong lòng Liên Tinh Dạ dâng lên một chút xao động nhỏ bé, cảm thấy có chút kỳ lạ, giống như một đám mây mềm mại bay tới, nhẹ nhàng đè lên trái tim đập không bình thường của cậu.
Nói khó chịu thì cũng không hẳn, chỉ là tinh thần của cậu trong thời gian dài ở trong trạng thái cực độ căng thẳng, đối với bất kỳ một chút cảm xúc dao động nhỏ bé nào trong cơ thể đều rất nhạy cảm. Rốt cuộc cậu chậm chạp nhận ra, Lâu Chiếu Lâm đang quan tâm đến mình sao? Nhưng tại sao? Bọn họ thân thiết đến vậy ư?
"Chó Lâu, này, cơm đây!" Đúng lúc này, Ngô Hướng Hiểu xách túi lớn túi nhỏ chạy ào ào tới.
Lâu Chiếu Lâm lấy thẻ cơm về, tiện tay xoa đầu chó của Ngô Hướng Hiểu: "Con trai ngoan, lui xuống đi."
"Không khách sáo, con trai ngoan," Ngô Hướng Hiểu và anh mỗi người một kiểu, hỏi, "Cậu không ăn cùng tớ à?"
"Tôi ăn cùng Liên Tinh Dạ."
Ngô Hướng Hiểu sửng sốt, ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện bên cạnh Lâu Chiếu Lâm còn có một người.
Lâu Chiếu Lâm thằng con trai này lớn quá, cao như núi, che khuất cả Liên Tinh Dạ, bây giờ cậu ta mới nhìn thấy.
"Ơ kìa, hai người các cậu quen nhau từ khi nào thế? Còn ăn cơm cùng nhau nữa?"