Tiếng ve sầu mùa hè ngoài cửa sổ vẫn kêu inh ỏi không ngừng, Liên Tinh Dạ nhíu mày xoa xoa tai trái, vừa về chỗ ngồi, cơ thể đã mềm nhũn như bún, cơn đau âm ỉ liên tục truyền đến từ não bộ, như một tảng đá lớn đè nặng lên dây thần kinh khiến cậu thở không nổi. Cậu không ngừng xoa bóp thái dương, cố gắng ngăn chặn cơn đau phiền phức này, nó sẽ ảnh hưởng đến tốc độ làm bài của cậu. Nhưng cơn đau đầu của cậu đã kéo dài quá lâu, cậu cảm thấy mình thậm chí có chút tê liệt.
So với sự đau đớn về thể xác, một cuộc xung đột nhỏ vừa xảy ra trong nhà vệ sinh thật sự không đáng kể.
Đôi mắt đỏ hoe đầy lo lắng của Lâu Chiếu Lâm thoáng hiện lên trong đầu Liên Tinh Dạ, nhưng nhanh chóng bị nhấn chìm trong làn sóng đau đớn liên tiếp ập đến, không để lại chút dấu vết nào.
Còn về việc tại sao Lâu Chiếu Lâm đột nhiên khóc lớn trong phòng thi, rồi sau đó lại nổi giận với cậu, tỏ ra như rất quan tâm đến cậu, tất cả những điều này đều không nằm trong phạm vi suy xét của Liên Tinh Dạ.
Nhiệm vụ của cậu quá nặng nề, có quá nhiều việc phải làm, đầu óc cậu chứa đầy việc học, hoàn toàn không có dư sức để quan tâm đến người khác. Huống chi, cậu đã đủ đau khổ rồi, bản thân còn không lo nổi, làm sao có thể phân tâm ra mà quan tâm đến người khác.
Trên thực tế, cậu hoàn toàn không nhận ra Lâu Chiếu Lâm đang quan tâm đến mình. Không phải cậu lạnh lùng vô cảm, không biết tình người ấm lạnh, mà là cậu đã rất lâu không cảm nhận được sự quan tâm từ những người không phải là người thân trong gia đình, đến nỗi cậu trở nên rất chậm chạp với loại cảm xúc tượng trưng cho sự ấm áp này.
Lâu Chiếu Lâm thấy Liên Tinh Dạ như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng chìm đắm vào việc học, trong lòng vô cùng oán giận.
Cả buổi sáng, anh luôn tự nhủ, Liên Tinh Dạ là người bệnh, mình không thể quá vội vàng, không thể kích động, đừng làm phiền đến cậu. Nhưng không ngờ mình thậm chí còn không để lại chút ấn tượng nào trong lòng người ta, thậm chí anh còn nghi ngờ liệu Liên Tinh Dạ có nhớ được mặt mình không.
Ngô Hướng Hiểu ăn cơm xong quay lại, nhìn thấy Lâu Chiếu Lâm nhìn Liên Tinh Dạ với vẻ mặt như cô vợ hờn dỗi, cậu ta là người không nhớ dai, thời gian nửa tiếng đủ để những xích mích trước đó với Lâu Chiếu Lâm tan biến.
"Tớ vừa ăn cơm nghe mọi người nói rồi, sáng nay thi Văn có phải cậu đột nhiên khóc lớn trong phòng thi không? Cũng không nghe nói nhà cậu có chuyện gì? Chẳng lẽ là đề Văn sáng nay quá khó? Nhưng đề Văn sáng nay có khó đến thế không? Cậu có biết cậu từ phòng thi ra là cứ là lạ không?"
"Tôi vừa chạm được tay chị dâu cậu rồi."
"Hả?" Ngô Hướng Hiểu ngẩn ra, nói, "Hả?"
Chính xác mà nói là hôn. Nhưng những chi tiết thân mật nhỏ nhặt này không cần phải nói cho tên ngốc này biết.
"Bây giờ tôi rất ngại, nhưng chị dâu cậu lại như không có chuyện gì, hoàn toàn không để tôi vào mắt, tôi rất buồn."
Ngô Hướng Hiểu: "..."
Ngô Hướng Hiểu chỉ vào cái mặt dày của anh: "Cậu còn biết ngại á? Ê, cậu có bị điên không? Cậu có biết bây giờ cậu rất đáng sợ không! Cậu trả lại da gà cho tớ!"
Lâu Chiếu Lâm chống cằm, vẻ mặt u sầu: "Tình đầu là thế đấy, tôi cũng chỉ là một thiếu niên nhỏ bé mà thôi."
"..." Ngô Hướng Hiểu cảm thấy tởm, đưa tay sờ trán Lâu Chiếu Lâm, "Lâu Chiếu Lâm cậu không bị bệnh đấy chứ? Hay là bị ai nhập rồi?"
"Cút." Lâu Chiếu Lâm nhàn nhạt gạt tay Ngô Hướng Hiểu ra, "Tôi không chấp với mấy đứa ế."
"... Đm cậu." Nói như thể cậu đã theo đuổi được rồi ấy! Ngô Hướng Hiểu nể tình hóng hớt cũng không chấp nhặt với chó Lâu: "Nói đi, rốt cuộc là tiên nữ phương nào mà trâu bò thế, có thể bình chân như vại trước sự tấn công của chó già cậu!"
Mặc dù Lâu Chiếu Lâm luôn mắng cậu ta, nhưng cậu ta cũng phải thừa nhận, mặt của thằng bạn thân của mình đẹp thật sự.
Từ nhỏ đến lớn đã nổi tiếng với hàng mi cong vυ't, mũi cao thẳng, mắt hai mí sâu, trông như con lai, có đường nét sâu và góc cạnh sắc sảo hiếm thấy ở khu vực Đông Á. Rõ ràng là lớn lên cùng nhau, không biết gen của Lâu Chiếu Lâm bị làm sao, chân dài hơn cả mạng, cấp hai đã vượt qua mốc một mét tám, giờ nhìn thấy cậu ta vào lớp còn phải đưa tay sờ vào khung cửa, khoe khoang bắp tay dài, khiến cậu ta chỉ muốn trợn mắt.
Cậu ta còn nhớ hồi nhỏ học mỹ thuật, giáo viên mỹ thuật còn đặc biệt gọi Lâu Chiếu Lâm lên bục giảng, hào hứng miêu tả trên mặt tên này vùng chữ T của người này lập thể hoàn mỹ như thế nào, đường nối từ xương chân mày đến sống mũi rồi đến môi trôi chảy như thế nào.
Biểu cảm của Lâu Chiếu Lâm lúc đó, cậu ta có thể cười cả đời, nhưng điều này cũng dẫn đến việc đến tận bây giờ mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâu Chiếu Lâm, trong đầu cậu ta thỉnh thoảng lại hiện lên cái gì đó như vùng chữ T, vẽ một chữ T lên mặt Lâu Chiếu Lâm.
Không phải cậu ta chém gió, nhưng nếu có một viên gạch rơi xuống từ tòa nhà dạy học của họ, thì ít nhất một trong mười nữ sinh bị trúng gạch sẽ thầm thích bạn thân của cậu ta.