Con Đường Vượt Qua Trầm Cảm

Chương 14

"Tôi đơn phương quen Liên Tinh Dạ, cậu có ý kiến?"

"?" trong lòng Ngô Hướng Hiểu dâng lên cảm giác nguy cơ, địa vị làm cha của cậu ta e là sắp không giữ được, chen vào người Lâu Chiếu Lâm nói, "Sao cậu bá đạo thế, Liên Tinh Dạ có nói muốn ăn cùng cậu không? Tớ cũng muốn ăn cùng các cậu!"

"Tránh xa tôi ra!" Lâu Chiếu Lâm ghét bỏ đẩy Ngô Hướng Hiểu ra xa một chút, "Nóng chết đi được, đừng có dính vào tôi!"

"..." Liên Tinh Dạ từ đầu đến cuối không nói một câu.

Lâu Chiếu Lâm mở túi của mình ra, là một bát thịt kho khoai tây, không cay không tỏi nhưng có hành và gừng.

Lâu Chiếu Lâm liếc Ngô Hướng Hiểu một cái.

Ngô Hướng Hiểu trừng mắt nhìn lại: : "Cậu nhìn tớ làm gì? Nhà ai nấu ăn mà không cho hành với gừng hả? Cả nhà ăn có tìm được cái món cậu nói đâu, cậu tự làm đi cho rồi."

Lâu Chiếu Lâm đành thôi, bẻ đôi đũa, gạt hành và gừng sang một bên, nhìn Liên Tinh Dạ: "Muốn nếm thử không?"

Liên Tinh Dạ lắc đầu, xách hộp cơm giữ nhiệt của mình, muốn về lớp.

Lâu Chiếu Lâm duỗi chân dài, đạp lên bức tường đối diện, chặn đường đi của Liên Tinh Dạ.

"Phụt!" Ngô Hướng Hiểu nhìn thấy dáng vẻ lưu manh của Lâu Chiếu Lâm, suýt chút nữa phun hết cơm trong miệng ra.

Liên Tinh Dạ nhìn cái chân dài chắn ngang eo mình, bình tĩnh nhìn Lâu Chiếu Lâm, tròng mắt đen láy, ánh mắt trong veo như nước.

Xương cốt trên người Lâu Chiếu Lâm lại bắt đầu không ổn rồi, sao mà ngứa ngáy thế này, anh liếʍ răng nanh, nói: "Nếm thử một miếng đi, tôi đã ăn cơm của cậu nhiều lần rồi."

Ngô Hướng Hiểu phát điên nói: "Bao nhiêu lần cơm hả? Chuyện này là khi nào vậy? Sao tớ lại không biết?"

Liên Tinh Dạ nhàn nhạt liếc Lâu Chiếu Lâm một cái, quay đầu định đi vào từ cửa sau.

Lâu Chiếu Lâm trong lòng "Đệt" một tiếng, vvội vàng duỗi nốt chân còn lại ra, không cẩn thận kẹp Liên Tinh Dạ vào giữa hai chân. Liên Tinh Dạ: ". . ." Lâu Chiếu Lâm: ". . ."

Ngô Hướng Hiểu: "?"

Tư thế này quá lưu manh, Lâu Chiếu Lâm không muốn trêu chọc người ta, nhưng lại không muốn bỏ qua cho cậu, hai chân theo bản năng khép lại, người lập tức bị kéo vào trong ngực mình, lúc hoàn hồn lại, hai tay anh đã thuận thế ôm lấy eo Liên Tinh Dạ, mà đùi của Liên Tinh Dạ cũng bị đùi anh kẹp giữa háng.

Ngô Hướng Hiểu hoàn toàn điên rồi: "Lâu Chiếu Lâm cậu làm gì thế! Giữa ban ngày ban mặt giở trò lưu manh hả? Hả?"

Mặt Liên Tinh Dạ đỏ bừng, hai tay chống trên vai Lâu Chiếu Lâm đẩy anh ra, nhưng eo lại bị ôm chặt hơn.

Đôi bàn tay to lớn ấy giống như kìm sắt kẹp chặt xương hông của Liên Tinh Dạ, hơi nóng từ lòng bàn tay xuyên qua lớp vải đồng phục không ngừng thấm vào da thịt Liên Tinh Dạ, nóng đến mức Liên Tinh Dạ không ngừng run rẩy.

"Lâu Chiếu Lâm, cậu buông tôi ra!" Mắt Liên Tinh Dạ nhanh chóng đỏ hoe, ngực phập phồng không ngừng.

Lâu Chiếu Lâm nghĩ thầm sao mình lại có thể thành ra thế này, sống lại mà vợ nói với mình mười câu thì tám câu đều là "buông tôi ra", anh nghiến răng cầm bát lên: "Nếm một miếng rồi tôi thả cậu vào."

Liên Tinh Dạ đỏ mắt, thở hổn hển trừng anh.

Lâu Chiếu Lâm đưa đũa đến bên miệng Liên Tinh Dạ, chạm vào môi cậu: "Há miệng."

Liên Tinh Dạ mím môi một cái, há miệng ăn.

Lâu Chiếu Lâm lại không buông tha cậu, hỏi: "Ngon không?"

Liên Tinh Dạ há miệng: "Không có vị gì."

"Dù sao cũng ngon hơn mẹ cậu nấu," Lâu Chiếu Lâm giọng bình tĩnh nói, "Tôi nhìn ra rồi, cậu không thích hành gừng tỏi rau mùi rau cần củ cải, luôn gạt những thứ này sang một bên, cuối cùng nhíu mày rất không tình nguyện ăn hết."

Trong mắt Liên Tinh Dạ thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

Lâu Chiếu Lâm cười, lại gắp một miếng thịt mềm, chạm vào môi Liên Tinh Dạ: "Ăn thêm một miếng nữa?"

Liên Tinh Dạ nhìn anh, mím môi không nói.

"Ngoan, ăn thêm một miếng nữa," Lâu Chiếu Lâm nói, "Miếng cuối cùng được không?"

Ngô Hướng Hiểu đã tê liệt rồi.

Liên Tinh Dạ hít sâu một hơi, lại ăn hết, kết quả ăn xong miếng này, đũa lại xuất hiện bên miệng.

Liên Tinh Dạ: "..."

Lâu Chiếu Lâm chẳng nói câu nào thật lòng, cưỡng ép đút cho Liên Tinh Dạ mấy miếng thịt, cho đến khi Liên Tinh Dạ nhíu mày, sắc mặt không tốt quay mặt đi nói: "Tôi không muốn ăn nữa."

Lâu Chiếu Lâm nhìn chằm chằm vào mặt Liên Tinh Dạ một lúc, xác định cậu thật sự không muốn ăn nữa, lúc này mới đặt đũa xuống: "Tan tự học tối đừng về vội, tôi dẫn cậu đi ăn chút gì đó, cậu ăn ít quá."

Liên Tinh Dạ cũng không đồng ý: "Có thể buông tôi ra chưa?"

Lâu Chiếu Lâm còn muốn thân thiết với Liên Tinh Dạ thêm chút nữa, nhưng cũng biết quá đà sẽ không tốt đành buông chân ra.

Liên Tinh Dạ loạng choạng chạy về lớp học.

Lâu Chiếu Lâm bình tĩnh quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt ngây ngốc của Ngô Hướng Hiểu, nhướng mày khoanh tay nói: "Nhìn lâu như vậy, thế nào? Đẹp không? Có cảm tưởng gì?"

Môi Ngô Hướng Hiểu khẽ run: "cậu..."

Lâu Chiếu Lâm chờ mong nói: "Hửm?"

"Cậu..." Ngô Hướng Hiểu nhíu mày, cảm thấy không đúng, nhưng lại không nói ra được, cuối cùng yếu ớt nói, "... Cậu muốn nhận con trai mới à?"

"..." Lâu Chiếu Lâm đột nhiên đau đầu, cảm thấy người này hết thuốc chữa rồi, "Cậu mẹ nó ế cả đời đi."