Công Tôn Minh Nhật cố gắng tìm kiếm hai thanh kiếm, định đem vứt về Kiếm Lâm.
Trong đêm tối, ánh trăng chiếu rọi một góc phòng.
Đột nhiên, một cái bóng chậm rãi đứng lên, đổ dài lên bức tường.
Công Tôn Minh Nhật lập tức cảnh giác quay đầu lại.
Ánh sáng chiếu sáng cả căn phòng—Tư Vũ Phi khoác một bộ y phục ngủ rộng rãi, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ lộ phần miệng, mép trên của mặt nạ được viền bằng sơn vàng.
Mặt nạ như một lớp vỏ cây chết trắng bệch, trên đó có tận mười sáu con mắt nổi khối, vô hồn nhìn chằm chằm hắn.
“Đại sư huynh, huynh đang làm gì vậy?” Tư Vũ Phi hoàn toàn chưa ngủ, từ lúc Công Tôn Minh Nhật bước vào, hắn đã dõi theo hắn ta rồi.
Công Tôn Minh Nhật đưa ngón tay chọc chọc mặt, miễn cưỡng bịa một lý do: “Mặt nạ đệ làm có tính nghệ thuật rất cao, ban ngày ta ngại vào xem, nên ban đêm mới lén đến ngắm.”
Nói xong, hắn chột dạ cúi đầu. Hắn tự nghĩ cái cớ này hết sức vớ vẩn, chắc chắn Tư Vũ Phi sẽ không tin.
Nhưng Tư Vũ Phi lại gật đầu, đơn thuần hỏi: “Vậy đại sư huynh thích cái nào?”
Công Tôn Minh Nhật đã đánh giá quá cao trí tưởng tượng của Tư Vũ Phi.
“… Cái đệ đang đeo khá đẹp.” Công Tôn Minh Nhật tiếp tục bịa chuyện.
Nghe vậy, Tư Vũ Phi lập tức gỡ mặt nạ trên mặt xuống.
Dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, Công Tôn Minh Nhật vẫn luôn kinh ngạc trước gương mặt gần như thiên chân vô tà của Tư Vũ Phi, đồng thời cũng không khỏi ngạc nhiên—tại sao từ khi mới sinh ra, hắn đã mang một vẻ mặt như người chết vậy.
Tư Vũ Phi nhét chiếc mặt nạ trong tay vào tay Công Tôn Minh Nhật, sau đó đích thân tiễn hắn về phòng.
Sau khi rời đi, Công Tôn Minh Nhật lao lên giường, giận thì giận nhưng vẫn bất lực.
Động tĩnh hắn gây ra quá lớn, khiến Trọng Tư Hành, người ở chung sân viện với hắn, bị đánh thức. Trọng Tư Hành bước vào phòng, ngồi xuống mép giường, bắt đầu trấn an: “Đừng căng thẳng quá, tất cả chỉ là trùng hợp thôi.”
Quan trọng nhất là, huynh đừng làm mấy chuyện kỳ quái nữa.
“Tư Hành.” Công Tôn Minh Nhật xoay người, nằm trên chăn, ánh mắt mang theo tâm sự nhìn gương mặt của Trọng Tư Hành.
“Hửm?” Trọng Tư Hành kéo chăn từ dưới người hắn ra, chỉnh lại cho ngay ngắn, sau đó đắp lên người hắn.
“Hầy.” Nhìn gương mặt đã gần như trưởng thành của Trọng Tư Hành, Công Tôn Minh Nhật đột nhiên nổi lên nỗi lo lắng khác: “Đệ còn nhớ không? Vì sư phụ quá bận, nên hồi nhỏ đệ là do ta chăm sóc đấy.”
“Thật sao?” Trọng Tư Hành cố ý trêu chọc, hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên rồi, không chỉ đệ, Tiểu Thất và Tiểu Quả cũng là ta một tay chăm sóc từ nhỏ.” Công Tôn Minh Nhật thở dài: “Nhưng chớp mắt một cái, các đệ đều đã lớn, không cần ta chăm sóc nữa. Đệ nói xem, đến khi nào Phi Phi sẽ không cần ta quan tâm như hiện tại nữa?”
“Huynh đúng là số khổ, sinh ra đã có mệnh lo chuyện bao đồng.” Trọng Tư Hành giúp hắn đắp chăn cẩn thận hơn.
Công Tôn Minh Nhật bật cười tự giễu, cánh tay nâng lên che mắt, giọng nói trầm thấp: “Bởi vì ta là con cả trong nhà.”
Hắn đã quen với việc chăm sóc những người mà hắn nên chăm sóc, cho đến khi không còn ai cần đến hắn nữa.
Trọng Tư Hành nhìn hắn một lúc lâu, sau đó kéo chăn ra.
Công Tôn Minh Nhật cảm nhận được người bên cạnh nằm xuống, liền bỏ tay ra khỏi mắt, lập tức vui vẻ hẳn lên.
“Đệ đã lâu không chịu ngủ chung với ta rồi.”
“Vì huynh phiền phức quá. Ta tắt đèn đây, ngủ đi.” Trọng Tư Hành thổi tắt ánh nến trong phòng.
…
Trong đêm tối, Tư Vũ Phi nằm trên giường.
Hắn có thói quen khi ngủ phải ôm cái gì đó, bình thường sẽ ôm một con búp bê vải, nhưng tối nay, thứ hắn ôm lại là hai thanh kiếm lạnh như băng.
Vũ khí có thể bảo vệ hắn, dù rằng trên thế gian này, không phải tất cả sinh vật đều có thể bị vũ khí xua đuổi.
Nhưng hôm nay hiển nhiên không giống như trước.
Tư Vũ Phi ôm hai thanh kiếm, bóng tối trong mộng lại như thường lệ kéo đến.
Nhưng lần này, kiếm Diệt Thần và Trảm Ma đã gây ra phản ứng nào đó.
Bóng tối chưa kịp chạm đến chân hắn, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí xua đuổi mạnh mẽ, thế là giống như nước triều rút đi, kéo theo ma thần trong mộng của Tư Vũ Phi biến mất.