Năm Năm Tu Tiên, Ba Năm Mô Phỏng

Chương 21: Trộm kiếm

“Không tính, không tính! Chỉ là cái tên thôi mà.” Có người vội vàng lên tiếng trấn an Công Tôn Minh Nhật.

“Tên không hay thì đổi là được.” Một người khác lập tức tiếp lời.

“Diệt Thần đổi thành Thị Thần đi, nghe có phải khác biệt hoàn toàn không?” Một kẻ hào hứng đề xuất.

“Chậc, ngươi nịnh bợ quá đấy, ta chịu không nổi!”

“Trảm Ma… Trảm Ma thì cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu nhất định phải đổi, thì gọi là Chiến Ma đi, nghe chính nghĩa hơn hẳn.”

Đám đông bắt đầu xôn xao bàn luận, trong khi đó, Tư Vũ Phi rút thanh kiếm mang tên Diệt Thần ra khỏi vỏ dưới ánh nhìn suy tư của Ô Thanh Ảnh.

Khi lưỡi kiếm xuất hiện, đám đông lại im bặt.

Đó là một thanh kiếm phế.

Không hề có kiếm quang, hai bên lưỡi kiếm chỉ toàn vết mẻ, thậm chí đã hoen gỉ.

“Ha ha ha ha! Thanh kiếm này có thể chém được cái gì chứ?” Có người bật cười chế giễu.

“Sư huynh có muốn thử không?” Tư Vũ Phi hỏi.

Hắn quay đầu nhìn đối phương, chiếc mặt nạ trắng toát không hề lộ ra cảm xúc, tựa như thần linh nơi địa ngục.

Đệ tử kia bị hắn nhìn đến lạnh cả sống lưng.

“Vậy thì thử xem nhé.”

Dứt lời, Tư Vũ Phi siết chặt kiếm Diệt Thần, động tác nhanh như chớp, vung kiếm chém xuống.

Dù kiếm đã cùn, nhưng kẻ cầm kiếm lại quá sắc bén.

Thanh kiếm Diệt Thần chém thẳng từ đỉnh đầu của vị sư huynh kia xuống.

Động tác của hắn quá nhanh, các đệ tử xung quanh chưa kịp ngăn cản, kiếm Diệt Thần đã chém một nhát từ đỉnh đầu đối phương xuống tận thân mình.

Làm xong động tác đó, cổ tay Tư Vũ Phi khẽ xoay, thu kiếm về vỏ một cách gọn ghẽ không một động tác thừa.

Không ai dám thở mạnh.

“Sư huynh.” Tư Vũ Phi chậm rãi cất từng chữ, thong thả nói: “Thanh kiếm này không thể gϊếŧ người, thậm chí không thể làm ai bị thương.”

Người bị chém cuối cùng cũng thở ra một hơi, sau đó lập tức hít vào thật sâu. Hắn đưa tay sờ đầu, sờ người, cảm thấy vô cùng kỳ diệu, rồi bật cười ha hả.

Trong Phục Hy Viện, số người bình thường chưa bao giờ vượt quá hai con số.

“Thú vị quá đi!” Vị sư huynh vừa bị chém vô cùng hào hứng, quay sang trao đổi kinh nghiệm với Tư Vũ Phi.

“Sao đệ biết?” Thi Quả tò mò hỏi.

“Đệ đã thử qua rồi.” Tư Vũ Phi đương nhiên không bao giờ ra tay một cách lỗ mãng.

“Thử thế nào?”

“Khi đêk rút kiếm ra, phát hiện thanh kiếm này hoàn toàn không có kiếm quang, nên thử dùng tay quẹt qua lưỡi kiếm, không hề bị thương. Sau đó đệ dứt khoát lấy kiếm này chém thẳng vào cổ mình, vậy mà cũng chẳng có vấn đề gì.” Tư Vũ Phi thuật lại trải nghiệm của hắn trong Kiếm Lâm, sau đó giơ ngón cái với vị sư huynh vừa bị chém: “Thú vị không?”

“Thú vị cái đầu đệ! Đệ muốn dọa chết ta sao?!” Công Tôn Minh Nhật không chịu nổi nữa, siết chặt nắm tay, ra sức vò tóc Tư Vũ Phi, rồi đưa ra một lời khuyên: “Muốn chém thì cứ chém người khác, tại sao lại chém chính mình?”

Vị sư huynh vừa bị chém: “…”

Sự thật chứng minh rằng kiếm Diệt Thần không thể gây tổn thương cho bất kỳ người hay vật nào, thậm chí trông còn có vẻ dễ gãy, đã giúp không ít người thở phào nhẹ nhõm.

Tuy vậy, Công Tôn Minh Nhật vẫn cảm thấy bất an. Đêm hôm đó, hắn mặc một thân quần áo đen, lén lút lẻn vào phòng Tư Vũ Phi, định trộm hai thanh kiếm rồi lặng lẽ trả về Kiếm Lâm.

Nhưng khi hắn khom lưng bước vào phòng, nương nhờ ánh trăng nhìn thấy bố cục và trang trí bên trong, hắn suýt chút nữa thét lên vì sợ hãi.

Trên tường phòng Tư Vũ Phi treo đầy những chiếc mặt nạ kỳ quái: mặt nạ xương thú, mặt nạ đầu lâu, mặt nạ quỷ, còn có cả chiếc mặt nạ trắng tinh hắn thường đeo. Nhưng điều đáng sợ nhất là cái mặt nạ trắng đó không chỉ có một cái, mà có tận mấy cái giống hệt nhau: một cái trắng tinh, một cái có thêm độ cong mỉm cười, một cái khóe miệng trĩu xuống, một cái mô phỏng gương mặt quạ, thậm chí còn có mặt nạ làm từ da thú.

Không chỉ vậy, trong phòng còn treo rất nhiều bức tranh quỷ dị, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng khiến người ta cảm thấy bất an.

Nơi này vừa kinh dị, vừa hỗn loạn, nhưng đồng thời cũng theo một trật tự không dễ nhận ra.