Khi bóng tối tan đi, khung cảnh trong mộng rõ ràng hơn bao giờ hết, Tư Vũ Phi phát hiện trên sàn nhà, trên tường, thậm chí trên bầu trời, đều hiện lên ba chữ đen đậm như được vẽ bằng mực:
"Chớ thành tiên."
“Tại sao?” Tư Vũ Phi phản ứng đúng như một đứa trẻ hiếu kỳ: “Tu hành thành chính quả, chẳng phải mục đích cuối cùng chính là phi thăng thành tiên sao?”
Thế giới này một lần nữa cảnh báo hắn: Chớ thành tiên.
“Tại sao? Thành tiên có thể thoát khỏi sinh tử, chạm đến đỉnh cao của thế gian, thấu hiểu chân lý.”
Chớ thành tiên. Chớ thành tiên. Chớ thành tiên.
Thành tiên là cạm bẫy.
Chớ thành tiên.
Gϊếŧ thần, gϊếŧ thần, trảm ma, trảm ma, thành chính mình, chứng đạo.
Chớ thành tiên.
Lời thề.
Phàm nhân.
Thực hiện.
Chớ thành tiên.
Những dòng chữ trên mặt đất, bầu trời, tường vách bắt đầu rụng xuống, biến thành thực thể, lơ lửng trên đỉnh đầu Tư Vũ Phi, xoay tròn không ngừng, như muốn khắc sâu vào tâm trí hắn.
Thực hiện lời thề.
Ngươi, gϊếŧ thần, gϊếŧ thần, trảm ma, trảm ma.
Chớ thành tiên.
Những suy niệm vô nghĩa nhưng dồn dập, mạnh mẽ cưỡng chế xâm nhập vào đầu hắn.
Chúng không màng đến lẽ phải, cũng không để tâm đến giới hạn mà phàm nhân có thể chịu đựng, chúng muốn dồn toàn bộ tri thức và nhận thức vào đầu hắn chỉ trong chớp mắt.
Tư Vũ Phi ôm đầu trong đau đớn, không nhịn được mà cười điên loạn.
Hắn trời sinh song đồng (*), ngày thường luôn che giấu một đôi, nhưng giờ khắc này, bốn con ngươi trong hốc mắt điên cuồng xoay tròn, không theo bất kỳ quy luật nào, thậm chí còn đạt đến góc độ mà mắt con người không thể nào có được.
(*) Ở chương gặp Trần Phương Hảo, Tư Vũ Phi được miêu tả là có dị đồng tức là mắt hai màu nhưng đến chương này lại thay bằng song đồng tức là hai cặp mắt bốn con ngươi.
Hôm nay, hắn xé toạc đầu óc mình, thứ rơi ra không phải óc tủy, mà là từng quyển sách.
Không thể chịu đựng nỗi đau khi bị cưỡng ép khắc ấn tư tưởng, Tư Vũ Phi giật mình tỉnh khỏi cơn mộng, ôm lấy hai thanh kiếm, đeo mặt nạ vào, lao ra khỏi phòng.
Hắn chạy suốt một mạch đến hậu sơn Phục Hy Viện.
Bầu trời đầy sao lấp lánh.
Không ai biết trên bầu trời kia rốt cuộc có thứ gì.
Tư Vũ Phi chỉ biết rằng, nếu muốn thoát khỏi những tiếng gào thét trong đầu, hắn phải hủy diệt chính mình trước.
Ngay khi hắn sắp chạy đến mép vực, một bóng người đột nhiên xuất hiện như đến từ ngoài trời, chớp mắt đã đứng sau lưng hắn, đưa tay nhẹ nhàng bế hắn lên, sau đó xoay người, đặt hắn trở về vị trí an toàn.
Tư Vũ Phi quay đầu lại.
Ô Thanh Ảnh mỉm cười, hỏi hắn: “Phi Phi, khuya thế này rồi, con muốn đi đâu? Mộng du à?”
Tư Vũ Phi nhìn nàng.
Hắn cả đời không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Dù là Ô Thanh Ảnh, người có thể nói là không gì là không thể trong lòng hắn cũng không thể giúp hắn.
Ô Thanh Ảnh không hỏi hắn tại sao nửa đêm lại chạy đến vách đá, nàng chỉ cười, rồi nói: “Chạy bộ đêm thì có gì hay, đến đây, cùng sư phụ ngắm sao uống rượu đi.”
Tư Vũ Phi thành thật nói: “Con không có hứng thú.”
“Đến đi, sư phụ con đang hoài niệm quá khứ, có chút bi thương.” Ô Thanh Ảnh nửa đùa nửa thật.
Hai người ngồi trên một nơi bằng phẳng, nơi này đã có sẵn một bình rượu và một cái chén, chứng tỏ Ô Thanh Ảnh đã ngồi đây một lúc lâu rồi.
Tư Vũ Phi ngẩng đầu, lặng lẽ ngắm sao trời.
Ô Thanh Ảnh lau sạch chiếc chén, sau đó rót rượu vào, đưa cho hắn: “Uống không?”
“Con mới mười tuổi.” Tư Vũ Phi nhắc nhở nàng.
“Ha ha.” Ô Thanh Ảnh khẽ xoay cổ tay, tự mình uống cạn.
Một ngụm rượu, lòng dạ thông suốt.