Hận Chẳng Gặp Được Quân Khi Chưa Gả

Chương 4.2: Sơ ngộ

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Bận rộn chuyện cửa hàng mấy bữa nay, Khương Tự Cấm cứ thấy An Linh có chuyện muốn nói lại thôi. Ngồi trước bàn trang điểm, Khương Tự Cấm chỉnh trang trâm ngọc cài trên tóc, thông qua tấm gương đồng nhìn vào An Linh:

“An Linh, em cứ ngẩn người suốt vậy, có chuyện gì muốn nói với ta?”

Trong phòng có thị nữ qua lại bưng điểm tâm sáng, chậu bạc rửa tay và son phấn, An Linh hơi ngại nên đành dùng lời ám chỉ:

“Tiểu thư, người có nhớ những gì phu nhân đã nói với người trước khi tới kinh thành không?”

An Linh cứ như đang chột dạ, giọng nói lí nhí nhỏ tới mức Khương Tự Cấm nghe chữ được chữ không.

Khương Tự Cấm nhíu mi nhìn An Linh.

An Linh hơi nghẹn lời, một lát sau, An Linh mới ghé sát vào tai Khương Tự Cấm rồi nhắc lại: “Phu nhân có nhắc tới chuyện chùa Thu Tĩnh rất linh thiêng…”

Nửa câu sau nghẹn trong cổ họng, tuy nói nửa chừng nhưng Khương Tự Cấm cũng đã hiểu ý An Linh.

Khương Tự Cấm rũ mắt, nhìn trông rất bình tĩnh nhưng những ngón tay cầm trâm ngọc lại hơi siết lại, giống như tâm trạng của nàng ngay lúc này.

Khương Tự Cấm gả vào Chu gia đã hai năm, nhưng hai năm rồi mà bụng nàng không có động tĩnh gì.

Tuy Chu Du Kỳ không hề thúc giục nhưng cha mẹ nàng lại có chút lo lắng. Trước khởi hành tới kinh thành, mẫu thân cố ý kêu nàng trở về nhà một chuyến là để dặn dò chuyện này.

Khương Tự Cấm vẫn nhớ y nguyên lời mẫu thân nói: “Lúc trước, nữ tế* không có công danh, vẫn luôn nhốt mình ở Cù Châu thì cha con còn có thể quản hắn. Nhưng giờ, hắn vào triều làm quan còn Khương gia chúng ta chỉ là thương hộ, không thể chống lưng cho con như trước đây, nương thực sự rất lo lắng.”

(*) Nữ tế: con rể

Lòng người dễ đổi, đặc biệt là khi thân phận có chuyển biến lớn tới vậy, tâm tư tình cảm có khi cũng vật đổi sao dời.

Khương gia từng là thương hộ chống lưng cho Chu Du Kỳ, không tiếc tài sản hỗ trợ hắn theo đuổi con đường công danh. Nhưng giờ thời thế đã khác, nhà buôn bán như Khương gia có khi còn kéo chân Chu Du Kỳ, đặc biệt là Khương Tự Cấm đã hai năm mà chưa từng thai nghén. Chẳng ai có thể đảm bảo cứ kéo dài như vậy thì Chu Du Kỳ không nghĩ này nghĩ kia.

Mẫu thân thương nàng nhưng cũng rất lo, lại không dám để nàng uống mấy thang thuốc gia truyền, sợ sẽ hại tới cơ thể nàng.

Trước khi đi, mẫu thân sốt ruột nên có nhắc tới chuyện chùa Thu Tĩnh rất linh nghiệm, bảo nàng có thời gian thì tới thắp hương. Mẫu thân không muốn nói thẳng tới chuyện con cái, sợ nàng buồn lo rồi ôm bệnh trong lòng, chỉ có thể nhắc nhở kín đáo.

Khương Tự Cấm vô thức vuốt ve bụng nhỏ, ánh mắt buồn bã hẳn đi.

Nàng vẫn luôn cảm thấy chuyện con cái nên thuận theo tự nhiên. Cho dù hài tử có sinh ra vì nàng miễn cưỡng cầu xin thần linh thì chỉ cần lòng người thay đổi, con nối dõi cũng không vãn hồi được.

Lại nói lần vào kinh này, cả hành trình nàng cứ thấy ẩn ẩn bất an trong lòng.

An Linh không biết tiểu thư đang trầm tư suy nghĩ điều gì, nhưng dáng vẻ im lặng buồn bã của tiểu thư khiến lòng An Linh thắt lại. Tiểu thư lấy cô gia đã hai năm mà không có tin vui, bên ngoài không phải không có người nhàm chán mà đặt điều này nọ, chỉ là An Linh không dám để những lời đàm tiếu khó nghe lọt tới tai tiểu thư.

Trong mắt nhiều người, đặc biệt là những người lớn tuổi con cháu đầy đàn, việc cưới gả đã hai năm mà không sinh hạ con nối dõi chẳng khác nào tội ác tày trời.

Những điều này khiến An Linh buồn bực trong lòng mà không biết kể cùng ai.

Rất nhanh, Khương Tự Cấm hoàn hồn, nàng thở dài rồi nhẹ giọng phân phó: “Em đi an bài đi, bảo Thuyên thúc chuẩn bị ít tiền nhang đèn, dầu thơm.”

Chuyện con nối dõi Khương Tự Cấm thực lòng không muốn cưỡng cầu, nhưng nếu có thể khiến mẫu thân an tâm một chút thì nàng nguyện ý đi.

Nhưng tâm trạng của nàng không khỏi tệ đi chút, đôi mắt hạnh uể oải cụp xuống, môi mím chặt không muốn mở lời.

Xe ngựa đã được chuẩn bị xong xuôi, Chu Du Kỳ vào triều, Khương Tự Cấm cũng không quản hắn. Hôm qua Chu Du Kỳ về khá muộn, tuy chưa tới giờ cấm đi lại ban đêm nhưng mùi rượu trên người chẳng thể nào gột rửa được. Trong lòng Khương Tự Cấm biết hắn từ đâu về, phiền chán nên đành giả bộ đi ngủ sớm, không thèm để ý.

Có lẽ Chu Du Kỳ cũng chột dạ nên sáng dậy không dám đánh thức nàng, chỉ nhẹ chân nhẹ tay rửa mặt.

Khương Tự Cấm tỉnh giấc thì đối mặt với đủ loại nịnh nọt của Chu Du Kỳ, không biết nên bực hay không. Cuối cùng, nàng không nói lời nào cả, nhưng cảm xúc khó chịu nơi đáy lòng mãi chẳng tiêu tan.