(*) Sơ ngộ: lần đầu gặp gỡ
Editor: Chiếc mèo ngủ ngày
Ngày nghỉ hưu mộc của Chu Du Kỳ kết thúc, cuộc sống của hai người lại trở về bình thường. Sáng sớm hắn đã vào triều, thời gian rảnh rỗi trong ngày chả đáng là bao.
Sinh hoạt ở kinh thành mấy ngày, Khương Tự Cấm dần tích lũy hiểu biết về vùng đất này. Sau khi viết thư cho cha nương ở Cù Châu báo tin thì nàng cũng dành được chút thời gian quan tâm tới chuyện sổ sách.
“Cô gia hôm nay lại lấy từ phòng thu chi một trăm lượng.”
Lời vừa rồi là của An Linh. Sắc mặt An Linh có chút khó coi, nàng lầm bầm lầu bầu gì đó không rõ.
Bàn tay đang cầm ly nước của Khương Tự Cấm bỗng chốc siết lại, nàng biết An Linh đang trách móc điều gì. Thực ra, nàng cũng không tránh khỏi u sầu, nàng là con gái duy nhất trong nhà, cha nương thương nàng nên tất nhiên tính nàng không hề keo kiệt bủn xỉn. Chuyện làm thế nào quản lý nhà cửa, hay chuyện sinh ý của các cửa tiệm Khương gia đều là do phụ thân tự mình dạy cho nàng.
Khương Tự Cấm không keo kiệt, nhưng cũng biết tiền của vất vả thế nào mới kiếm được, vậy nên nàng không thích tiêu xài phung phí.
Tiền vào một ra mười, dù trong nhà có tích lũy bao nhiêu của cải cũng không đủ cho hắn tiêu pha, chỉ cần mở miệng ra là đòi cả trăm lượng bạc đơn giản như vậy.
Mức chi tiêu ở kinh thành cũng cao hơn thành Cù Châu rất nhiều, Khương Tự Cấm thở dài, gánh nặng cơm áo gạo tiền trên vai nàng lại nặng hơn một chút.
Khương Tự Cấm không nhịn nổi mà nhíu mày: “Mang hết sổ sách các cửa tiệm trong kinh ra đây cho ta xem, ngày mai ta ra ngoài một chuyến.”
An Linh vội vàng kêu người mang sổ sách lên.
Sổ sách đã được đưa tới phủ từ sớm vào mấy ngày đầu tiên nàng tới kinh thành. Có lẽ phụ thân an bài quản sự của các cửa hàng rất tốt, đều là người đáng tin nên sổ sách không có vấn đề gì. Cứ xem hết quyển này đến quyển khác, sau khi tổng kết lại số thu và số chi, nàng cũng không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên chú tâm hơn một chút để kiếm thêm.
Hiện giờ, mục chi tiêu đầu ra lớn nhất chính là khoản xã giao mỗi ngày của Chu Du Kỳ. Khương Tự Cấm không thích phương thức xã giao của Chu Du Kỳ nhưng hắn có chí lớn, mục đích của hắn là một đường thăng quan tiến chức, Khương Tự Cấm không muốn kéo chân sau của hắn.
Mấy ngày kế tiếp, Khương Tự Cấm liên tục chạy hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, người nàng gầy hẳn một vòng, cái cằm nõn nà cũng nhọn hơn hẳn, mặt chỉ lớn bằng một bàn tay. Chu Du Kỳ thấy vậy thì tỏ ra đau lòng:
“Đều là vi phu không tốt, để phu nhân chịu khổ rồi.”
Khương Tự Cấm không phải người làm việc thiện mà còn giấu tên, nàng nằm trong l*иg ngực Chu Du Kỳ, ngón tay chọc vai hắn vừa nghiêm túc vừa nũng nịu: “Nếu thấy ta vất vả thì phu quân phải ghi tạc những điểm tốt của ta trong lòng.”
Chu Du Kỳ liên tục gật đầu khẳng định: “Tuyệt đối không dám quên.”
Ánh mắt hắn sáng quắc, đồng tử đều là mỹ nhân trong ngực, ai nhìn vào cũng phải cảm thán tình cảm phu thê thắm thiết.
An Linh lặng lẽ lùi ra khỏi phòng. Nàng nhíu mày buồn bực rồi bĩu môi với Phụng Diên: “Thôi, tuy cô gia không biết tiết kiệm nhưng cũng may hắn một lòng với tiểu thư.”
Phụng Diên liếc nàng một cái, không hề lên tiếng bình luận.
Nếu cô gia thực sự một lòng với tiểu thư thì chẳng thể nào ngày ngày lưu luyến nơi pháo hoa tửu lầu. Muốn kết giao với quan lại thì có vô số biện pháp, khi Khương lão gia ra ngoài làm ăn cũng chỉ thấy tặng lễ chứ chẳng ai mà ngày nào cũng vung tiền đến mấy chỗ kia.
Trong lòng Phụng Diên thực sự có ý kiến, nhưng hắn cũng giống An Linh, chỉ mong tiểu thư mỗi ngày trôi qua an bình, cuộc sống phu thê viên mãn. Vậy nên hắn đành nhắm một mắt mở một mắt, không muốn nhắc tới những chuyện khiến tiểu thư khó chịu.
Dù sao thì hiện tại, cô gia vẫn chưa thực sự làm chuyện gì có lỗi với tiểu thư.