Hận Chẳng Gặp Được Quân Khi Chưa Gả

Chương 4.3: Sơ ngộ

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Xe ngựa chạy thẳng một đường từ trong thành ra khỏi cửa thành, băng băng hướng về chùa Thu Tĩnh.

Chùa Thu Tĩnh nổi danh bởi chín mươi chín bậc thang. Nghe nói, chín mươi chín bậc thang này chính là bài kiểm tra dành cho những người thành tâm tới cầu duyên. Vậy nên, cho dù đằng sau núi có đường mòn mà xe ngựa có thể chạy được thì mọi người vẫn dừng chân ở cổng chùa nơi bậc thang đầu tiên.

Người tới dâng hương rất đông, có người mặc trang phục mộc mạc giản dị, cũng có quý tiểu thư, công tử xúng xính xiêm y gấm vóc lụa là. Khương Tự Cấm cũng chỉ mặc y phục bình thường như lúc ở Giang Nam nhưng khi nàng bước chân xuống xe ngựa vẫn thu hút không ít ánh nhìn tò mò.

Nữ tử được thị nữ dốc lòng che chở, đầu hơi cúi xuống nên mọi người chỉ nhìn thấy cái cằm trắng nõn nà. Đến tận lúc nàng ngẩng đầu lên, người ta mới được chiêm ngưỡng đôi mắt hạnh thấu triệt lòng người, đôi lông mày lá liễu, cằm thon nhỏ nhưng gò má lại no đủ bóng mượt, được phủ thêm một lớp trang điểm mỏng nhẹ làm dung nhan càng thêm mỹ lệ, yêu kiều.

Gần tháng sáu, trời nóng nhưng An Linh vẫn cẩn thận mang theo cây dù tám xương, cây dù nhẹ nhàng che giấu nhan sắc của nữ tử.

Chờ nữ tử bước lên bậc thang, có mấy vị công tử đã bắt đầu hoàn hồn, âm thầm thở dài tiếc hận.

“Đáng tiếc…”

Y không nói thẳng ra thành lời nhưng những người xung quanh chợt nhớ tới búi tóc phụ nhân*, lập tức hiểu vì sao y lại thở dài tiếc hận.

(*) nữ nhân đã xuất giá gả cho người thì phải búi tóc.

An Linh không để ý mọi người xung quanh nghĩ gì, nàng đỡ tiểu thư nhà mình bước từng bậc thang lên trên. Hết chín mươi chín bậc thang, chùa Thu Tĩnh sừng sững giữa nắng hạ. Cũng may các nàng tới sớm, bên trong chính điện chưa có mấy người, sau khi quỳ xuống bồ đoàn, hai người nghiêm túc thành tâm cầu nguyện rồi lại tìm trụ trì gửi tiền đèn nhang, dầu thơm. Xong xuôi, người trong điện càng ngày càng nhiều, Khương Tự Cấm cùng An Linh nhẹ chân rời khỏi chính điện.

Hậu viện của chùa thanh tịnh hơn nhiều, An Linh vui vẻ nói:

“Tiểu thư, em nghe nói đằng sau chùa Thu Tĩnh có một rừng hoa hải đường, cũng không biết hoa đã tàn chưa. Chúng ta đã tới đây rồi, chi bằng đi xem thử được không tiểu thư?”

Đây là lần đầu Khương Tự Cấm tới chùa Thu Tĩnh, cũng là lần đầu ra ngoài giải sầu từ khi đặt chân tới kinh thành xa lạ này. Nàng cũng có chút hứng thú nên gật đầu đồng ý, mắt hạnh cong cong cười nhẹ hỏi Phụng Diên:

“Ngươi có muốn đi cùng không?”

Phụng Diên chẳng có hứng thú gì với hoa cỏ, bảo hắn đi ngắm hoa chỉ tổ đau đầu. Hắn vội vàng từ chối: “Nô tài chuẩn bị đồ ăn chay đợi tiểu thư và An Linh.”

Giờ cơm trưa sắp tới, từ kinh thành tới chùa Thu Tĩnh tốn cả một canh giờ, tất nhiên là phải ở lại chùa dùng bữa.

Khương Tự Cấm nghe vậy thì gật đầu, không ép buộc Phụng Diên mà dẫn An Linh rời đi. Sau núi rợp bóng cây mát lạnh nên An Linh không mang dù che nắng, hai người thong dong ngắm trúc xanh hai bên đường. Dọc đường còn có ghế đá để khách hành hương có nơi nghỉ chân cho đỡ mỏi, nhưng Khương Tự Cấm và An Linh hướng thẳng về rừng hoa hải đường sau núi, không hề dừng lại.

May mắn, hoa hải đường chưa tàn hết, cả một rừng tràn ngập cây hoa hải đường khiến người xem hoa mắt, choáng ngợp. An Linh vui vẻ ra mặt.

Nhưng Khương Tự Cấm không có nhiều hứng thú với việc ngắm hoa như An Linh, trên trán nàng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, An Linh thấy vậy thì đau lòng tự trách: “Tiểu thư, đều do nô tì* không suy nghĩ chu toàn.”

(*) em và nô tì đều là xưng hô của An Linh, tùy theo ngữ cảnh vui hay căng thẳng.

Chẳng đợi Khương Tự Cấm mở lời, một trận gió lạnh thổi qua. Mặt trời vừa rồi còn rực rỡ nóng bức ngay trên đỉnh đầu đã lập tức nhường chỗ cho mây đen ở đâu ùn ùn kéo tới, nước mưa lộp bộp nện trên mặt đất. Mưa rơi bất ngờ khiến hai chủ tớ đứng ngơ ngẩn, An Linh vội vàng đưa tay che đầu bảo vệ tiểu thư, khóc không ra nước mắt:

“Sớm biết thế này thì nô tì đã không đưa tiểu thư ra đây.”

Khương Tự Cấm bị An Linh chọc cười, mưa nắng tại trời, ai có thể biết trước?

Mưa càng ngày càng nặng hạt, mặc dù đã cách một lớp vải nhưng vẫn khiến làn da non mềm của Khương Tự Cấm cảm thấy đau rát. Tóc đen ướt nhẹp, nhìn qua rất chật vật, An Linh nôn nóng nhìn ngó khắp nơi, thấy đình hóng mát có mái che thì lập tức tỉnh táo hẳn:

“Tiểu thư, có đình hóng mát, để nô tì đưa người qua đó tránh mưa.”

Khương Tự Cấm nghe vậy thì không chần chừ nửa nhịp, nhanh chân chạy cùng An Linh.

Nấp dưới mái hiên của đình hóng mát giữa rừng, Khương Tự Cấm thấy bản thân còn ổn nhưng An Linh đã ướt sũng, An Linh ngó trái ngó phải, không thấy mưa có dấu hiệu dừng lại thì cắn răng nói:

“Tiểu thư, người chờ ở đây nhé, nô tì chạy về lấy dù.”

Khương Tự Cấm nhíu mày không đồng ý.

An Linh lại nói hợp tình hợp lý: “Tiểu thư, người xem này, cả người nô tì đều ướt đẫm rồi, cho dù có đội mưa chạy về cũng không khác gì. Vậy chẳng bằng để nô tì sớm lấy được dù thì cả hai chúng ta sẽ được tắm nước nóng nhanh thôi, tiểu thư thấy có đúng không?”

Hai người đều mặc y phục mỏng manh của mùa hạ, nếu càng để lâu thì khả năng bị ngấm mưa rồi nhiễm phong hàn càng cao.

An Linh lại tiếp tục dặn dò: “Tiểu thư không được chạy loạn đâu đấy, cứ ở yên đây chờ nô tì.”

Bốn phía của đình hóng mát này không có gì che chắn, xung quanh cũng chẳng có bóng người nào ngoài Khương Tử Cấm. Nàng đứng co ro run run ôm tay vì lạnh, hai má có chút trắng bệch chứ không hồng hào như lúc mới đến.

Bỗng có tiếng bước chân từ đâu xuyên qua làn mưa truyền vào tai Khương Tự Cấm. Dù trời mưa tầm tã nhưng bước chân của người tới vững vàng, không nhanh không chậm khiến Khương Tự Cấm không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.

Vừa đúng lúc tầm mắt của người tới cũng va phải bóng thiếu nữ lẻ loi trong đình, hai ánh mắt chạm nhau.

Hắn chỉ nhàn nhạt đón ánh mắt của Khương Tự Cấm, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, sắc bén như dao làm người ta không dám nhìn thẳng. Cuối cùng, ánh mắt ấy trắng trợn dừng trên người nàng.