Dương Ngạo Thiên đến rất nhanh.
Hạ Nhiên vừa mới ngồi xuống ghế định thần, anh ta đã vọt vào phòng với hai bản hợp đồng trên tay.
“Cậu xem điều khoản đi. Công ty lo toàn bộ ăn ở cho thực tập sinh, lương tháng 2.500 tệ. Sau khi debut, hợp đồng sẽ tự động kết thúc và ký lại hợp đồng nghệ sĩ mới.”
Hạ Nhiên nhận lấy hợp đồng, cẩn thận xem xét các điều khoản, rồi ngạc nhiên nhận ra hợp đồng này không có điều khoản vi phạm ràng buộc.
“Không sợ tôi ăn không rồi bỏ đi à?”
Dương Ngạo Thiên cười tự giễu:
“Với tình hình của bọn tôi bây giờ, chẳng còn gì để mất nữa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhóm các cậu sẽ là boygroup cuối cùng mà Diệu Quang cho ra mắt.”
“Sẽ có hy vọng.” Hạ Nhiên nói.
Có lẽ nghĩ cậu đang an ủi, Dương Ngạo Thiên chỉ cười qua loa, không hỏi thêm lý do vì sao Hạ Nhiên lại từ bỏ vị trí thực tập sinh dự bị ở YS để đến Diệu Quang.
Với tình trạng hiện tại của Diệu Quang, nhặt được một người đã là may mắn lắm rồi.
Hạ Nhiên hỏi: “Tôi có thể dọn vào ký túc xá ngay hôm nay không?”
Sau khi trả phí hủy hợp đồng, cậu không còn một xu dính túi. Gia đình vốn không ủng hộ việc cậu làm thực tập sinh, điều kiện duy nhất để giúp cậu trả phí là từ bỏ giấc mơ thần tượng, quay về nhà tiếp tục học.
Hạ Nhiên ngoài miệng đồng ý rất sảng khoái, nhưng vừa trả phí xong đã lập tức đến Diệu Quang.
Giờ mà về nhà thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ, nên cậu cần gấp một chỗ để ở.
“Đương nhiên là được!”
Dương Ngạo Thiên lập tức dẫn cậu lên tầng thượng.
“Để tôi dẫn cậu xem ký túc xá.”
Do không gian tầng thượng có hạn, ký túc xá của Diệu Quang hiện tại chỉ có hai phòng, mỗi phòng đều là giường tầng, dùng chung phòng tắm công cộng.
Trước đó chỉ có hai thực tập sinh, nên cũng không cần lo vấn đề bạn cùng phòng — một người là Bạch Thâm Tú, người còn lại chính là thực tập sinh đang về quê.
Nhưng bây giờ có thêm Hạ Nhiên.
Dương Ngạo Thiên hỏi:
“Cậu muốn ở chung với ai?”
Đối diện với hai cánh cửa giống hệt nhau, Hạ Nhiên rơi vào trầm tư.
......
Bạch Thâm Tú tháo khăn trên cổ tay, lau mồ hôi.
Hệ thống điều hòa trong phòng tập không thể xua tan hoàn toàn sức nóng từ cường độ vận động cao.
Toàn thân hắn như vừa được vớt lên trong nước.
Đã quá giờ tan làm, cả công ty trống không, chỉ còn tiếng bước chân vang vọng trên cầu thang tối om.
Bạch Thâm Tú nôn nóng muốn tắm, kéo cổ áo ra quạt gió, nhanh chóng đẩy cửa phòng tiến vào.
Ngay lập tức, hắn bắt gặp Hạ Nhiên đang sắp xếp hành lý, người kia vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một con thỏ nhỏ còn nóng hôi hổi.
Làn da trắng nhợt bị hơi nóng làm cho đỏ ửng, đôi mắt màu nhạt ánh lên sự kinh ngạc.
Hạ Nhiên mỉm cười:
“Trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi.”
Bạch Thâm Tú nhìn cậu: “Cậu chọn phòng này?”
“Ừ.”
Dựa vào cách chọn ngẫu nhiên, tỉ lệ là một phần hai.
Không ngờ lại thực sự trở thành bạn cùng phòng với hắn.
Bạch Thâm Tú: "……"
Ừm, trông có vẻ không vui, Hạ Nhiên nhìn sắc mặt hắn, thầm nghĩ.
Buổi chiều mới gặp, Hạ Nhiên đã nhận ra Bạch Thâm Tú là kiểu người có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ.
Trước khi đồng ý ký hợp đồng thực tập, Bạch Thâm Tú thậm chí còn lười bắt tay với cậu. Sau khi đồng ý, hai người xem như là đồng nghiệp, dù không thích lắm nhưng khi Hạ Nhiên nhờ dẫn đường đến phòng họp, hắn vẫn giúp.
Lần này cũng vậy.
Hạ Nhiên không thể biết phòng nào là của Bạch Thâm Tú, chọn đại phòng này chỉ vì ngẫu nhiên.
Xuất phát từ tình nghĩa đồng nghiệp, Bạch Thâm Tú sẽ không đuổi thẳng cậu ra ngoài.
Quả nhiên, Bạch Thâm Tú nhấp môi, cố nén sự khó chịu xuống, khuôn mặt trở lại bình tĩnh. Hắn đi đến chiếc tủ quần áo duy nhất trong phòng, đưa tay mở ra.
Chiếc tủ gỗ nhỏ được chia đôi bằng một tấm ván gỗ, bên trái nhét đầy quần áo bốn mùa, miễn cưỡng xem là gọn gàng. Bên phải chỉ có một chiếc vali nhỏ và vài bộ đồ tập luyện đơn giản.
Bạch Thâm Tú nhấc chiếc vali đặt lêи đỉиɦ tủ, lấy quần áo tập ra, đặt lên đầu giường, sau đó xoay người, im lặng nhìn chằm chằm Hạ Nhiên.
Ý rất rõ ràng — bên phải là chỗ của tôi, đừng xâm phạm.
Hạ Nhiên thấy hơi buồn cười, làm như cậu là quái vật gì ấy?
Ranh giới phòng ngủ đã được phân chia rõ ràng. Bạch Thâm Tú liền cầm đồ dùng cá nhân đi vào phòng tắm.
"Cạch." Cửa gỗ đóng lại.
Hạ Nhiên xắn tay áo, chậm rãi sắp xếp hành lý. Khi sắp xong, cậu mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng — cậu không mang chăn gối.
Trước đây, chăn ga gối trong ký túc xá YS là do công ty cấp khi mới vào.
Lúc rời đi, Hạ Nhiên dứt khoát bỏ lại. Nhưng Diệu Quang không giàu có như YS, chắc chắn không cung cấp chăn ga cho thực tập sinh mới.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, tàu điện ngầm cũng ngừng hoạt động, về nhà lấy lại càng không thể.
Hạ Nhiên nhìn chiếc giường trống trơn, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến việc dùng quần áo làm chăn.
Đang là mùa hè, mấy bộ đồ mỏng chắc cũng đủ ngủ qua đêm.
Đương nhiên, với điều kiện là không bật điều hòa.
"Ong ong —"
Cảm biến nhiệt độ phát hiện phòng quá nóng, điều hòa tự động bật lên, một luồng gió lạnh phả tới, lướt qua lưng Hạ Nhiên.
"……"