Thần Tượng Đỉnh Lưu Lại Đang Yêu Đương Cùng Nhóm Sao?

Chương 10

Bạch Thâm Tú lau mái tóc ướt, thoải mái trở về phòng, liền thấy Hạ Nhiên đứng trước giường xoa xoa cánh tay.

"Sao vậy?" Vì lịch sự, Bạch Thâm Tú lên tiếng hỏi.

Hạ Nhiên quay đầu, chạm vào ánh mắt hắn, ánh nhìn hơi dao động.

"À… tôi đảm bảo sẽ giặt sạch rồi trả cho cậu!"

Bạch Thâm Tú đột nhiên có một linh cảm chẳng lành.

Hạ Nhiên cười nịnh nọt, cố gắng tỏ ra thân thiện.

"Nên là… có thể cho tôi mượn khăn trải giường và chăn được không?

Linh cảm xấu ứng nghiệm ngay lập tức!

Cảm giác khoan khoái sau khi tắm biến mất, chỉ còn lại gánh nặng đè ép trong lòng Bạch Thâm Tú.

Không thể nào!!!

Dường như đọc được ba dấu chấm than phẫn nộ từ ánh mắt hắn, Hạ Nhiên gãi gãi mặt, mặt dày nói:

"Chỉ mượn một đêm thôi mà."

Chăn ga là đồ cá nhân, bảo Bạch Thâm Tú cho mượn còn khó chịu hơn là bắt hắn chết đi.

Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc vali của Hạ Nhiên đang mở trên sàn nhà, trống không.

"Dù cậu có nhìn đến khi nó nở hoa thì bên trong cũng không tự nhiên xuất hiện chăn gối đâu." Hạ Nhiên vô tình đập tan hy vọng của hắn.

Không thể để Hạ Nhiên vừa đến ngày đầu tiên đã bị cảm lạnh.

Bạch Thâm Tú chậm rãi đi đến tủ quần áo, lại chậm rãi rút ra một chiếc khăn trải giường màu xám nhạt, biểu cảm chẳng khác gì đang bị ép làm điều không muốn.

"Cảm ơn, cậu còn chăn không?" Hạ Nhiên nhận lấy khăn trải giường, lắc lắc hai cái, hoàn toàn không để ý đến sự u oán tỏa ra từ người Bạch Thâm Tú, được một tấc lại muốn lấn thêm một thước.

"Chăn tôi dùng rồi." Hắn cố gắng chống cự lần cuối.

"Không thì tăng nhiệt độ điều hòa lên?"

Dù sao, chăn cũng chỉ để giữ ấm thôi mà.

"Tôi quen đắp chăn khi ngủ."

Bạch Thâm Tú bất đắc dĩ lại lần nữa xoay người, cúi xuống tủ, lôi ra một chiếc chăn mỏng.

Hạ Nhiên giơ tay nhận lấy, nhưng đầu chăn bị giữ chặt, suýt nữa bị kéo ngã vào người Bạch Thâm Tú.

Cuối cùng vẫn phải đưa ra.

Hạ Nhiên xách theo "tài trợ" của Bạch Thâm Tú, leo lên giường bắt đầu trải.

Chăn mỏng tỏa ra mùi thơm nhẹ, không giống nước hoa hay nước xả vải, mà hơi giống mùi hoa bông nở vào cuối hè.

Mùi thơm kỳ lạ nhưng dễ chịu.

Ba phút sau, chăn ga được trải ngay ngắn, một chiếc áo khoác được xếp lại làm gối. Hạ Nhiên hài lòng đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy một "ngọn núi nhỏ" phồng lên trên giường đối diện.

Việc phải chung chăn chung phòng với người khác là một cú sốc lớn đối với Bạch Thâm Tú.

Hắn nằm nghiêng quay mặt vào tường, biểu cảm u sầu như thể thế giới sắp sụp đổ.

Đến mức này luôn?

Hạ Nhiên gãi gãi mặt, thầm nghĩ, sao lại có đứa trẻ quái gở thế này nhỉ.

Ngành công nghiệp thần tượng có độ tuổi trung bình dưới 20, thực tập sinh buộc phải thích nghi với cuộc sống tập thể từ khi còn nhỏ.

Để tiết kiệm thời gian đi lại, Hạ Nhiên — dù là người bản địa, vẫn sống trong ký túc xá từ năm 15 tuổi.

Ba tháng đầu hơi lạ lẫm, nhưng sau đó nhanh chóng hòa nhập, đến mức thường xuyên mặc chung đồ tập với bạn cùng phòng.

Không mang chăn gối là lỗi của cậu, vì thế Hạ Nhiên bước tới chọc chọc "ngọn núi nhỏ".

Không phản ứng.

"Ngày mai tôi sẽ mua một bộ mới cho cậu, được chứ?"

Ngọn núi nhỏ giật giật, giọng nói buồn bã phát ra từ trong chăn:

"Phải giống y hệt bộ này."

"Không thành vấn đề."

Ngọn núi nhỏ rụt rè ló đầu ra, do dự nói: "Cậu chắc chứ?"

"Đương nhiên." Hạ Nhiên vỗ ngực đảm bảo.

Bạch Thâm Tú dường như muốn nói gì đó, môi mấp máy mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chui đầu vào chăn.

Dù có chút thắc mắc, nhưng sau một ngày mệt mỏi, Hạ Nhiên không suy nghĩ nhiều, ôm chậu rửa mặt đi vào phòng tắm.

Nếu có thể biết trước tương lai, chắc chắn cậu sẽ không đi tắm mà lập tức kéo Bạch Thâm Tú ra tra hỏi cho rõ ràng.

Đáng tiếc, đến khi Hạ Nhiên nhận ra vấn đề, tất cả đã quá muộn.