Hạ Nhiên có thể nhận ra, đó là một ca khúc kinh điển của nhóm nhạc nam nổi tiếng — 《Unique》.
Bài hát này được biết đến với vũ đạo có độ khó cực cao.
Các động tác cơ bản đều là những động tác mạnh mẽ, mở rộng hết biên độ. Để nhảy đẹp, cần phải dùng lực thật dứt khoát để giải phóng cánh tay. Hạ Nhiên tự nhận khả năng vũ đạo của mình tạm ổn, nhưng nhảy một lần bài này cũng đủ khiến cậu mất nửa cái mạng.
Dương Ngạo Thiên chỉ tượng trưng gõ cửa hai cái rồi đẩy thẳng vào.
Tiếng trống mạnh mẽ vang lên như trào ra khỏi cánh cửa.
Ánh mắt Hạ Nhiên vô thức lướt qua vai Dương Ngạo Thiên, dừng lại ở trung tâm phòng tập.
Phòng tập tầng B2 thua xa phòng tập có camera chuyên dụng ở B1. Ngoài tấm gương lớn trên tường, trong phòng chỉ có một chiếc loa nhỏ, không còn thứ gì khác. Trần nhà chỉ có vài bóng đèn đơn giản, lại còn bị điều chỉnh ánh sáng ở mức thấp nhất để tiết kiệm điện.
Trong không gian u tối ấy, mọi ánh sáng dường như đều hội tụ lên một người.
Lực đạo, cách kiểm soát không gian, khí chất — tất cả đều hoàn hảo.
Người đó không chỉ đơn thuần là nhảy điệu nhảy này, mà dường như đang kể lại câu chuyện của chính nó.
"Unique" có nghĩa là độc nhất, không giống ai. Toàn bộ lời bài hát và vũ đạo đều xoay quanh ý tưởng đó.
Ngực hắn phập phồng, eo lắc nhịp nhàng, từng động tác đều mang một nhịp điệu kỳ lạ, đủ để thu hút ánh nhìn của bất cứ ai.
Hạ Nhiên không thể không thừa nhận, tên thực tập sinh này có năng khiếu vũ đạo cực cao.
Đáng tiếc, không phải ai cũng có mắt nhìn.
“Thâm Tú!”
Dương Ngạo Thiên giơ tay tắt loa, cắt ngang màn trình diễn xuất sắc.
“Tôi đã nói mấy trăm lần rồi, đừng để đèn tối thế! Mắt không tốt là không sửa được đâu! Tôi không có nghèo đến mức tiếc tiền điện!
"E hèm...Tới đây nào, gặp gỡ thành viên mới của chúng ta đi.”
Người đang tập nhảy quay lại.
Và thế là Hạ Nhiên đối diện với một đôi mắt mềm mại, màu sắc nhàn nhạt, lông mi dài và rối nhẹ. Khi nhìn người khác, ánh mắt hắn như thể chứa đầy một ly nước trong suốt, phản chiếu những tia sáng đan xen.
Dương Ngạo Thiên giới thiệu:
“Đây là trụ cột vũ đạo của công ty — Bạch Thâm Tú.”
Bạch Thâm Tú…
Cái tên như chính con người cậu ta — trắng đến lóa mắt.
Hạ Nhiên đánh giá đối phương. Trong trí nhớ của cậu, công ty Diệu Quang không hề có nghệ sĩ nào tên Bạch Thâm Tú.
Người có ngoại hình thế này, sao có thể vô danh được?
Dương Ngạo Thiên tiếp tục giới thiệu:
“Còn đây là Hạ Nhiên, từng là thực tập sinh dự bị của YS.”
Nghe vậy, Bạch Thâm Tú giơ tay lau mồ hôi trên mặt, khẽ gật đầu chào Hạ Nhiên.
Giọng nói của hắn mang theo sự trong trẻo đặc trưng của thiếu niên, như một ly nước bạc hà mát lạnh giữa mùa hè — lễ phép nhưng xa cách.
Hạ Nhiên theo bản năng định bắt tay, nhưng Bạch Thâm Tú đã nhanh chóng lùi lại trung tâm phòng tập, chuẩn bị tiếp tục luyện tập, né tránh động tác đó.
Thấy vậy, Dương Ngạo Thiên vội giải thích:
“Thâm Tú còn nhỏ, tính cách hơi hướng nội. Còn một thực tập sinh khác tạm thời về quê có việc. Nếu cậu thực sự muốn ký hợp đồng với Diệu Quang, tôi sẽ giới thiệu sau.”
“Được.”
Dương Ngạo Thiên quan sát sắc mặt Hạ Nhiên rồi hỏi:
“Cơ bản tình hình là thế, cậu thấy sao…?”
“Ký hợp đồng đi.”
Hạ Nhiên dứt khoát nói.
“Thật luôn?!”
Dương Ngạo Thiên vui đến mức suýt nhảy lên:
“Tôi đi chuẩn bị ngay! Cậu lên phòng họp tầng hai chờ tôi nhé!”
Nói xong, anh ta như một cơn gió lao thẳng lên tầng trên.
Bây giờ, trong phòng tập chỉ còn lại Hạ Nhiên và Bạch Thâm Tú. Không có gì để làm, ánh mắt Hạ Nhiên lại vô thức dừng trên người đối phương.
Trong giới giải trí không thiếu mỹ nhân, nhưng cái thực sự hiếm có là vẻ đẹp có đặc trưng riêng.
Bạch Thâm Tú chính là kiểu hiếm có đó.
Gương mặt quá mức tinh xảo có thể khiến người ta cảm thấy xa cách, nhưng chính những nét chưa hoàn hảo lại tạo nên khí chất đặc biệt của hắn.
Hạ Nhiên chăm chú quan sát hình ảnh phản chiếu trong gương — một thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú, ngũ quan cân đối. Dù là đôi mắt to hơn bình thường hay bờ môi hơi đầy đặn, tất cả đều khiến hắn trông non nớt hơn tuổi, giống như một vật nhỏ ăn cỏ mềm mại và vô hại.
Vật nhỏ này nhận ra ánh nhìn của cậu, hơi nhíu mày, hỏi:
“Cậu còn chuyện gì sao?”
Hạ Nhiên chớp mắt, mỉm cười hiền lành:
“Tôi không biết đường đến phòng họp.”
“Lên cầu thang bên phải, có biển số phòng.”
Hạ Nhiên vẫn đứng yên.
Bạch Thâm Tú nhìn cậu một lúc rồi thở dài.
Nếu để mất thực tập sinh dự bị từ YS này, chắc Dương Ngạo Thiên sẽ ôm chân cậu khóc suốt ba ngày ba đêm mất.
Nghĩ đến việc bảo vệ tinh thần mong manh của tổng giám đốc, cậu quyết định làm việc tốt vậy.
“Đi theo tôi.”
Bạch Thâm Tú dẫn Hạ Nhiên lên cầu thang, sau đó đứng lại ngay cửa.
Hạ Nhiên suýt chút nữa va vào tấm lưng mảnh khảnh thiếu niên, ngẩng đầu đầy nghi hoặc, rồi phát hiện đúng như Bạch Thâm Tú nói — phòng họp ngay bên phải cầu thang, chỉ cần quay đầu là thấy. Hành động dẫn đường này bỗng dưng trở nên… hơi thừa thãi.
Hạ Nhiên có hơi ngại ngùng: “Cảm ơn.”
Bạch Thâm Tú liếc nhìn cậu, không nói gì, lập tức quay người đi xuống lầu.