Thần Tượng Đỉnh Lưu Lại Đang Yêu Đương Cùng Nhóm Sao?

Chương 7

Từ khu biệt thự nhỏ, một người đàn ông tròn trịa lao ra. Nhìn sơ cũng khoảng đầu ba mươi, mặt tròn mắt to, hai tai to bè.

“Cậu là Hạ Nhiên phải không?” Người đàn ông cười rộ lên để lộ tám chiếc răng hàm, nhiệt tình tự giới thiệu:

“Rất hân hạnh được gặp cậu! Tôi họ Dương, là ông chủ của Diệu Quang.”

Ông bác Lưu hừ một tiếng:

“Cái gì mà Diệu Quang, chưa từng nghe qua! Người trẻ tuổi phải học một cái nghề chân chính, kiếm tiền đàng hoàng! Đừng có mà đi vào con đường sai lầm!”

Ông chủ Dương tên đầy đủ là Dương Ngạo Thiên, cái tên nghe vô cùng khí phách, nhưng phong cách làm việc thì hoàn toàn trái ngược — mềm mỏng như bông.

“Ai dà, bác Lưu!” Dương Ngạo Thiên thuần thục móc từ trong túi ra một bao thuốc Hoàng Hạc Lâu, nhét vào tay ông bác, hạ giọng khẩn khoản đầy tủi thân:

“Đây là tôi phải cầu xin ông bà nội mới có được đấy! Bác nhận lấy rồi nhanh về nhà chơi với cháu ngoan đi nhé?”

Ông bác nhận lấy bao thuốc, cuối cùng cũng chịu im lặng, lẩm bẩm vài câu rồi dắt chó rời đi.

Giải quyết xong ông bác nhiều chuyện, Dương Ngạo Thiên lau mồ hôi, thấp thỏm mời Hạ Nhiên vào nhà.

Cũng may nội thất bên trong vẫn là kiểu trang trí biệt thự bình thường. Tổng cộng có năm tầng, trong đó hai tầng đầu là khu làm việc, tầng trên cùng là ký túc xá nhân viên, hai tầng hầm còn lại là phòng tập.

Nhìn thấy ánh mắt quan sát của Hạ Nhiên, Dương Ngạo Thiên ngượng ngùng gãi đầu:

“Trước đây công ty ở khu Đông, gần vành đai số 4. Tình hình thế nào chắc cậu cũng biết rồi. Tôi hứa với cậu, chỉ cần kiếm được tiền, chắc chắn sẽ chuyển về trong thành phố.”

Trước đây, Diệu Quang từng ra mắt nhóm nhạc nam và nữ, nhưng tất cả đều flop, trong giới giải trí chẳng khác nào hòn đá nhỏ ném xuống biển, gợn lên chút sóng rồi bị nhấn chìm.

Sau vài lần thất bại, các nhà đầu tư mất hết hy vọng, lần lượt rút vốn. Những đàn anh đàn chị đã debut cũng bỏ đi hết. Người thì giải nghệ, người thì đền hợp đồng để thi lại vào các show tuyển tú, hy vọng làm nóng lại tên tuổi.

Cuối cùng, chẳng còn ai muốn ở lại cùng công ty vượt qua giai đoạn khó khăn.

“Tôi muốn xem phòng tập.” Hạ Nhiên nói.

“Không thành vấn đề.”

Dương Ngạo Thiên dẫn cậu xuống tầng hầm.

Hai tầng hầm không quá rộng, miễn cưỡng chia thành ba phòng nhỏ. Cách âm làm khá tốt, tường bên trong lót xốp tiêu âm để đảm bảo các phòng tập không ảnh hưởng lẫn nhau.

“Tầng B1 có một phòng tập có gắn camera chuyên dụng và một phòng luyện thanh.”

Dương Ngạo Thiên mở một cánh cửa: “Đây là phòng có camera, điều kiện không quá tốt nhưng thiết bị thì đầy đủ.”

Căn phòng này được trang trí khá ổn, tông màu xám nhạt đồng nhất. Loa, ghế sofa và các thiết bị khác đều có sẵn. Trên trần gắn ba hàng đèn lớn, đủ để cung cấp ánh sáng khi quay hình.

“Công ty không có tiền thuê studio bên ngoài, nên nếu cần quay chụp gì thì cơ bản đều giải quyết tại đây.”

Vừa giới thiệu, Dương Ngạo Thiên vừa mở cánh cửa thứ hai.

Phòng luyện thanh rất nhỏ nhưng có đủ thiết bị cần thiết như mic thu âm, bàn phím, phần mềm chỉnh sửa âm thanh và máy tính.

“Dàn máy này cấu hình khá ổn, có thể chạy tốt các phần mềm làm nhạc. Cậu muốn dùng thì cứ thoải mái.”

Cả hai căn phòng đều rất sạch sẽ, có thể thấy chủ nhân đã chăm chút bảo dưỡng rất cẩn thận.

“Tầng B2 là phòng vũ đạo dành cho thực tập sinh, chắc giờ này vẫn có người tập. Cậu có muốn vào không?”

Hạ Nhiên lắc đầu: “Hiện tại công ty có bao nhiêu thực tập sinh?”

Nghe câu hỏi này, bóng lưng Dương Ngạo Thiên hơi cứng lại.

“À… tôi cũng không muốn giấu cậu đâu, chỉ là sợ cậu nghe xong lại bỏ chạy thôi.”

“Không sao.”

Dương Ngạo Thiên giơ ba ngón tay.

Hạ Nhiên đoán: “Ba mươi?”

Câu trả lời của cậu vốn đã thấp hơn tiêu chuẩn.

Ở YS Entertainment, số lượng thực tập sinh nam nữ cộng lại gần 300 người. Các phòng tập lúc nào cũng trong tình trạng tranh giành từng phút để sử dụng.

Diệu Quang chỉ có đúng một phòng tập vũ đạo. Nếu số lượng thực tập sinh quá đông, chắc chắn việc tập luyện sẽ rất vất vả.

“Ba người.”

???

Hạ Nhiên giật mình nhìn Dương Ngạo Thiên.

Ông chủ Dương nắm chặt vạt áo, vẻ mặt đầy ngượng ngùng, bổ sung thêm: “Tính cả cậu thì là ba.”

Hóa ra công ty này chỉ có đúng hai thực tập sinh à???

Nghèo đến mức nào mới ra nông nỗi này vậy?!

Hạ Nhiên bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc Tập đoàn Arts đã nhìn trúng điểm gì ở Diệu Quang mà quyết định đầu tư vào đây?

Đơn thuần chỉ vì rẻ sao?

Dương Ngạo Thiên ngượng ngùng cười gượng:

“Bọn tôi tạm thời không đủ khả năng nuôi quá nhiều người. Nhưng cậu yên tâm! Ít người cũng có lợi, mọi tài nguyên của công ty chắc chắn sẽ dồn hết cho các cậu!”

Tài nguyên… chắc cũng chẳng có gì đáng để dồn ấy chứ… Hạ Nhiên lặng lẽ nghĩ.

Như thể nghe thấy tiếng lòng của cậu, Dương Ngạo Thiên vội vàng đổi chủ đề:

“Phía trước chính là phòng tập vũ đạo.”

Cánh cửa gỗ cách âm đóng chặt, bên trong vọng ra tiếng nhạc mơ hồ.