Cơn mưa dai dẳng kéo dài suốt cả quãng đường. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng của Hạ Vy và Trần Duy trải dài trên mặt đường ướt sũng. Họ bước đi cạnh nhau, một khoảng cách vừa đủ xa để không quá thân mật, nhưng cũng không quá xa để trở thành người dưng.
Hạ Vy không nhớ lần cuối cùng cô đi bộ dưới mưa cùng một người khác là khi nào. Cô từng thích cảm giác này - sự tĩnh lặng, hơi lạnh của mưa, không gian ẩm ướt nhưng lại khiến con người ta dễ dàng lắng lòng. Nhưng hôm nay, cô không thể tận hưởng nó một cách trọn vẹn.
Bởi vì người đang đi cạnh cô là Trần Duy.
Bởi vì cô không biết mình nên cảm thấy thế nào về điều này.
Trần Duy vẫn giữ ô nghiêng về phía cô. Một hành động nhỏ nhặt, nhưng lại đủ khiến cô để tâm.
Bốn năm trước, anh không phải là kiểu người hay thể hiện sự quan tâm như vậy.
Cô từng nghĩ rằng anh lạnh lùng, lý trí, và luôn đặt công việc lên trên hết. Nhưng bây giờ, những cử chỉ nhỏ của anh lại khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Rốt cuộc, anh đã thay đổi… hay chỉ là cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh?
Cô cúi đầu, nhìn những vũng nước lấp loáng dưới chân.
“Dạo này em ổn chứ?”
Giọng anh cất lên, trầm thấp và bình thản.
Câu hỏi ấy có vẻ đơn giản, nhưng lại khiến cô bất giác siết chặt quai túi xách.
Cô không muốn trả lời.
Cô không muốn nói rằng những ngày qua, cô đã bị cuốn vào những suy nghĩ về anh, về quá khứ của họ, về những điều mà lẽ ra cô không nên nghĩ đến nữa.
Vậy nên, cô chỉ gật đầu.
“Ổn.”
Trần Duy nhìn cô một lúc, rồi cũng không hỏi gì thêm.
Im lặng lại bao trùm.
Họ tiếp tục bước đi, từng bước một, giữa lòng thành phố sáng đèn.
Cho đến khi Hạ Vy dừng lại trước cổng chung cư của cô.
Cô quay sang nhìn anh, định nói lời cảm ơn, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô lại khựng lại.
Ánh mắt anh quá sâu.
Giống như đang che giấu điều gì đó.
Cô bối rối, nhanh chóng dời mắt đi.
“Cảm ơn anh đã đưa về. Anh về cẩn thận.”
Nói xong, cô vội vàng xoay người, định bước nhanh vào trong.
Nhưng đúng lúc đó, Trần Duy chợt lên tiếng:
“Hạ Vy.”
Cô dừng bước.
Ngón tay siết chặt quai túi.
Anh rất ít khi gọi tên cô.
Cô không quay lại, chỉ chờ đợi anh nói tiếp.
Nhưng cuối cùng, anh lại không nói gì cả.
Chỉ có tiếng mưa vẫn rơi đều đặn bên tai.
Một lúc lâu sau, anh khẽ thở ra.
“Ngủ ngon.”
Hạ Vy nhắm mắt lại, như thể đang cố ngăn chặn những cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình.
Cuối cùng, cô cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng bước vào trong chung cư, để lại Trần Duy đứng đó, dưới cơn mưa.
Cô không nhìn thấy, nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo bóng cô, rất lâu.
—
Hạ Vy bước vào căn hộ, khẽ khàng đóng cửa lại. Cô đứng yên trong vài giây, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa kính.
Cô không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy.
Cô không hiểu vì sao chỉ một câu “Ngủ ngon” của Trần Duy lại khiến cô cảm thấy bối rối.
Cô tháo giày, bước vào phòng khách, ném túi xách xuống ghế rồi ngồi phịch xuống sofa. Ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên không gian yên tĩnh, nhưng trong lòng cô thì không hề yên tĩnh chút nào.
Trần Duy…
Cô nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi hình ảnh anh ra khỏi đầu. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Anh xuất hiện, che ô cho cô, đưa cô về, rồi gọi tên cô bằng giọng trầm thấp quen thuộc đó.
Anh không nói gì đặc biệt, nhưng lại khiến cô bận tâm.
Tại sao?
Bốn năm trước, khi cô rời đi, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bận lòng về anh nữa. Cô đã nghĩ rằng thời gian sẽ giúp cô xóa bỏ tất cả.
Nhưng bây giờ, khi anh quay trở lại cuộc sống của cô, mọi thứ lại trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Cô mệt mỏi đưa tay lên trán.
Không được.
Cô không thể để bản thân rơi vào vòng lặp này một lần nữa.
Trần Duy chỉ là một người đồng nghiệp.
Cô phải nhớ điều đó.
—
Ngày hôm sau.
Hạ Vy đến công ty sớm hơn thường lệ. Cô muốn tập trung vào công việc, muốn quên đi những suy nghĩ vẩn vơ tối qua.
Tuy nhiên, khi cô vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy Trần Duy đang đứng trước quầy pha cà phê.
Tim cô khẽ thắt lại.
Cô đã nghĩ rằng mình có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy, cô nhận ra rằng mình vẫn chưa thể làm được.
Cô hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh rồi bước tới bàn làm việc của mình.
“Chào buổi sáng.”
Giọng trầm của Trần Duy vang lên ngay khi cô vừa kéo ghế ngồi xuống.
Cô ngẩng lên, thấy anh đang đứng bên cạnh, trên tay là hai ly cà phê.
Cô sững lại một giây.
“Cho em.” Anh đặt một ly xuống bàn cô, giọng điệu vẫn bình thản như thường lệ.
Hạ Vy không giấu được sự ngạc nhiên.
Cô nhớ rằng trước đây, anh không có thói quen mua cà phê cho người khác.
Cô nhìn ly cà phê, rồi lại nhìn anh.
“Anh nhầm rồi à?”
Trần Duy khẽ cười. “Không nhầm.”
Cô cắn môi, không biết nên phản ứng thế nào.
Cuối cùng, cô vẫn cầm lấy ly cà phê, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Anh không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi quay về chỗ làm.
Nhưng Hạ Vy biết, có gì đó đã thay đổi.
Và cô không chắc liệu mình có thể phớt lờ nó được nữa hay không.
—