Khi Anh Và Em Cùng Nhau Trưởng Thành

Chương 7

Ba ngày sau, trời đổ mưa.

Hạ Vy đứng dưới sảnh công ty, nhìn những hạt mưa rơi xuống mặt đường, lòng có chút trống trải. Cô không mang theo ô, cũng không muốn gọi taxi.

Cô cứ đứng đó, mặc cho thời gian trôi.

Và rồi, một chiếc ô màu đen xuất hiện trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu lên.

Là Trần Duy.

Anh cầm ô, đứng cạnh cô, không nói gì. Chỉ đơn giản là giơ ô lên che mưa cho cô.

Cô không biết tại sao anh lại làm vậy.

Anh vẫn luôn là người lạnh lùng, là người giữ khoảng cách.

Vậy thì tại sao, vào lúc này, anh lại xuất hiện bên cạnh cô?

Cô không hỏi.

Và anh cũng không giải thích.

Họ cứ đứng như vậy, dưới cơn mưa rả rích, giữa dòng người vội vã.

Như thể, trong khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ đều ngừng lại.



Cơn mưa vẫn rơi, những hạt nước nhỏ li ti vương trên mặt đường, phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo. Dưới tán ô đen rộng lớn, Hạ Vy và Trần Duy đứng cạnh nhau, im lặng.

Mọi thứ thật lạ lẫm.

Cô đã nghĩ rằng sau bốn năm, họ sẽ chỉ còn là đồng nghiệp, là những người quen biết nhau một cách xa lạ. Nhưng khoảnh khắc này, khi anh đứng bên cạnh cô, cầm ô che chắn khỏi cơn mưa như một thói quen, cô lại không thể phân định rõ ràng giữa quá khứ và hiện tại.

Cô cắn môi, cố gắng tìm một lý do hợp lý cho hành động của anh.

“Anh không cần phải làm vậy đâu.” Giọng cô khẽ vang lên, hòa vào tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt đường.

Trần Duy không quay sang nhìn cô, chỉ bình thản nói: “Em không mang ô.”

Hạ Vy bật cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại có phần gượng gạo. “Tôi có thể tự bắt taxi về.”

“Trời mưa lớn thế này, xe cộ đông đúc, gọi xe sẽ mất thời gian.” Giọng anh vẫn trầm ổn như thường lệ, không mang theo chút cảm xúc nào.

Cô im lặng.

Anh lúc nào cũng vậy, luôn có cách nói chuyện đầy lý trí, như thể mọi thứ chỉ đơn thuần là sự sắp đặt của hoàn cảnh, không có bất kỳ ẩn ý nào phía sau.

Nhưng nếu chỉ là tình cờ, tại sao anh lại xuất hiện đúng lúc thế này?

Hạ Vy khẽ nắm chặt quai túi xách. Cuối cùng, cô cũng lên tiếng:

“Anh đến đây làm gì?”

Trần Duy vẫn không thay đổi sắc mặt. “Tôi đi ngang qua.”

Một câu trả lời đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nhưng lại khiến cô cảm thấy khó chịu.

“Thật trùng hợp.” Cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng.

“Ừ.” Anh đáp.

Cả hai lại rơi vào im lặng.

Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, tạo nên những âm thanh trầm thấp giữa lòng thành phố. Những người qua đường vội vã đi ngang qua họ, ai cũng có một điểm đến riêng.

Hạ Vy tự hỏi, nếu cô và Trần Duy không gặp lại nhau, liệu cuộc sống của họ có dễ dàng hơn không?

Nếu bốn năm trước, họ chưa từng có một đoạn ký ức chung, liệu hôm nay khi đứng cạnh nhau, cô có còn cảm thấy khó xử thế này không?

Nhưng không có “nếu như”.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi quay sang nhìn anh.

“Anh có thể đưa ô cho tôi không?”

Trần Duy nhìn cô, ánh mắt anh thoáng hiện lên một tia khó hiểu.

“Tôi sẽ tự về.” Hạ Vy nói tiếp.

Anh không trả lời ngay. Một lúc sau, anh chậm rãi đưa chiếc ô về phía cô.

Nhưng khi cô định cầm lấy, anh lại nói: “Em không biết cầm ô khi đi bộ à?”

Hạ Vy khựng lại. “Ý anh là sao?”

“Ô này chỉ đủ che cho một người. Nếu em đi, tôi sẽ ướt mưa.” Anh nói một cách thản nhiên.

Cô cứng đờ.

Cô không nghĩ anh sẽ nói vậy.

Bốn năm trước, Trần Duy chưa từng tỏ ra bận tâm đến những điều nhỏ nhặt như thế này. Nhưng bây giờ, anh lại đứng đây, trong cơn mưa, nói với cô một câu như thể… anh thực sự không muốn để cô đi một mình.

Hạ Vy mím môi.

Cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, nhưng dù có cố gắng đến đâu, những cảm xúc cũ vẫn tràn về, cuốn lấy cô như chính cơn mưa kia.

Cuối cùng, cô chỉ khẽ thở dài.

“Vậy thì tôi đành để anh đưa về vậy.”

Trần Duy không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi, giữ ô nghiêng về phía cô nhiều hơn.

Dưới cơn mưa dai dẳng của thành phố, hai người họ sóng bước bên nhau. Không ai nói thêm một lời nào nữa, nhưng giữa họ, có một thứ gì đó không còn giống như trước đây nữa.

Có lẽ, đây không còn là sự xa lạ như cô vẫn nghĩ.

Hoặc có lẽ, có những điều chưa từng thực sự biến mất.