Khi Anh Và Em Cùng Nhau Trưởng Thành

Chương 9

Hạ Vy nhìn ly cà phê trên bàn, lòng dậy lên một cảm xúc khó tả.

Trước đây, khi họ còn làm chung một dự án, Trần Duy chưa từng làm những điều như thế này. Anh là người tập trung vào công việc, hiếm khi để tâm đến những thứ nhỏ nhặt xung quanh.

Nhưng giờ đây, anh lại đưa cô một ly cà phê như thể đó là một điều rất bình thường.

Cô khẽ nhấp một ngụm.

Vị cà phê không quá đắng, có chút ngọt nhẹ - đúng kiểu cô thích.

Cô hơi khựng lại.

Anh vẫn còn nhớ sao?

Hạ Vy lắc đầu, tự nhắc mình đừng nghĩ quá nhiều. Có thể đây chỉ là một sự trùng hợp.

Nhưng khi cô ngẩng lên, ánh mắt vô thức hướng về phía Trần Duy, cô thấy anh cũng đang nhìn mình.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt họ giao nhau.

Cô nhanh chóng dời mắt đi, cố gắng tập trung vào màn hình máy tính trước mặt.

Nhưng trong lòng, một điều gì đó đang thay đổi.



Buổi trưa, nhóm đồng nghiệp rủ nhau đi ăn. Hạ Vy không định đi, nhưng cuối cùng vẫn bị lôi kéo.

Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, mọi người bàn luận về đủ thứ chuyện, từ công việc đến những tin tức mới nhất.

“Vy này, cậu đã quen với công việc mới chưa?” Linh - một đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh cô - hỏi.

Hạ Vy gật đầu. “Cũng ổn. Dù có vài thứ vẫn cần làm quen thêm.”

“Tốt quá. À, mà nghe nói cậu từng làm chung với Trần Duy ở công ty cũ đúng không?”

Câu hỏi ấy khiến cô hơi sững lại.

Cô cười nhẹ, gật đầu. “Ừ, bọn mình từng làm chung một thời gian.”

“Có phải anh ấy lúc nào cũng nghiêm túc như bây giờ không? Nhìn anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần quá.”

Hạ Vy khẽ cười, nhưng không trả lời ngay.

Trần Duy nghiêm túc ư?

Có lẽ đúng, nhưng cũng không hẳn.

Cô đã từng thấy một Trần Duy rất khác.

Một Trần Duy trầm lặng nhưng đầy kiên nhẫn.

Một Trần Duy có những hành động nhỏ nhưng mang nhiều ý nghĩa.

Và một Trần Duy mà cô đã từng…

Cô vội vàng gạt bỏ suy nghĩ đó.

“Cũng không đến nỗi đâu.” Cô đáp. “Chỉ là anh ấy không giỏi thể hiện cảm xúc thôi.”

Linh gật gù. “Vậy chắc chỉ có những người quen lâu mới hiểu được anh ấy nhỉ.”

Hạ Vy không trả lời.

Cô chỉ cầm lấy cốc nước, uống một ngụm, che giấu sự bối rối trong lòng.



Chiều hôm đó, khi Hạ Vy quay lại bàn làm việc, cô nhận được một tin nhắn trên máy tính.

Trần Duy: Tối nay có rảnh không?

Cô hơi bất ngờ.

Bốn năm trước, anh chưa từng chủ động hỏi cô như thế này.

Cô do dự vài giây, rồi nhắn lại:

Hạ Vy: Có chuyện gì sao?

Vài giây sau, anh trả lời.

Trần Duy: Anh muốn nói chuyện một chút.

Tim cô khẽ đập nhanh hơn.

Cô không biết anh muốn nói gì, nhưng cô có cảm giác rằng đây sẽ không phải là một cuộc trò chuyện bình thường.

Cô nhìn màn hình, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím.

Rồi cuối cùng, cô nhấn gửi.

Hạ Vy: Được.



Buổi tối, họ gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ gần công ty.

Cô đến trước, chọn một bàn trong góc, gọi một ly trà nóng.

Vài phút sau, Trần Duy bước vào.

Anh vẫn mặc chiếc sơ mi tối màu quen thuộc, dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi.

Anh nhìn thấy cô, bước đến rồi ngồi xuống đối diện.

Không ai vội lên tiếng.

Hạ Vy cầm cốc trà trên tay, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cuối cùng, Trần Duy là người mở lời trước.

“Em vẫn ổn chứ?”

Cô ngẩng lên, nhìn anh.

Lại là câu hỏi này.

Nhưng lần này, cô không trốn tránh nữa.

Cô khẽ cười, nhẹ giọng đáp: “Anh nghĩ sao?”

Anh im lặng vài giây, rồi nói: “Anh không biết.”

Hạ Vy nhướng mày. “Thật hiếm khi anh thừa nhận điều gì đó mà anh không biết.”

Trần Duy nhìn cô, ánh mắt anh có chút gì đó phức tạp.



Trần Duy im lặng một lúc lâu trước khi cất lời.

“Anh không biết vì dạo này em khác quá.”

Hạ Vy khẽ siết cốc trà trong tay. Cô không biết nên hiểu câu nói đó theo cách nào.

“Khác như thế nào?”

Anh nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu thẳm. “Em xa cách hơn.”

Cô bật cười nhẹ. “Vậy à? Chẳng phải chúng ta vốn dĩ đã xa cách từ lâu rồi sao?”

Trần Duy không phủ nhận. Nhưng ánh mắt anh thoáng qua một tia gì đó - có lẽ là sự nuối tiếc.

“Anh biết.” Giọng anh trầm xuống. “Nhưng anh không muốn như vậy.”

Tim cô khẽ run lên.

Không khí giữa họ trở nên tĩnh lặng.

Hạ Vy không biết phải trả lời thế nào. Cô không muốn hiểu sai ý anh, cũng không muốn tự huyễn hoặc bản thân.

Cuối cùng, cô chỉ cười nhẹ, lảng sang chuyện khác.

“Dù sao thì, cảm ơn anh vì ly cà phê sáng nay.”

Anh nhìn cô, không nói gì ngay.

Một lúc sau, anh mới khẽ gật đầu.

“Anh nhớ em thích vị đó.”

Hạ Vy khựng lại.

Cô không biết vì sao, nhưng bỗng chốc không thể cười nổi nữa.