Quân Ti Trúc không chết, chỉ bị sặc, ôm cái đuôi ho đến thê thảm.
Thẩm Tương nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy con hồ ly này quá kỳ quái.
Thương Ly âm thầm liếc nhìn con hồ ly một cái. Quân Ti Trúc lập tức nhịn cơn ho lại, chân thành cảm tạ Thương Ly tha cho y một mạng, kéo cái đuôi nhanh chóng rời đi.
“Khoan đã.” Thương Ly dẫm lên đuôi y, hỏi: “Trước khi Lộ Tùy Sương chết, người bổ nhào tới khóc bên người hắn... Là ngươi?”
Quân Ti Trúc ngẩn ra, cả người run rẩy.
Bộ dạng của y quá buồn cười, Thương Ly cười khẽ, lại nhẹ nhàng hỏi: “Hắn nói gì với ngươi?”
Tuy giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng Quân Ti Trúc không dám sơ xuất, y ngừng thở, co rụt cổ lại trả lời: “Cũng, cũng không có gì, lúc ấy chủ thượng... Ý ta là Lộ Tùy Sương nói, hắn ở tán hồn, còn lại đều là mấy lời lẩm bẩm vô nghĩa.”
Thương Ly hơi nhấc chân lên.
Trận cuối cùng đó, rõ ràng Thương Ly có thể cảm nhận được sự do dự của Lộ Tùy Sương, rồi sau đó Lộ Tùy Sương bị hắn đánh trúng, bay qua Ma Điện rơi xuống dưới vương tọa. Lúc hắn ổn định hơi thở lại đến xem, bên cạnh Lộ Tùy Sương đã có rất nhiều người vây quanh, mà Lộ Tùy Sương lải nhải, không biết đang nói cái gì.
“Ấp úng, còn ra thể thống gì?” Thương Ly lấy lại tinh thần, lại đè chân xuống.
Cái đuôi của Quân Ti Trúc bị đâu, a a kêu bậy, khóc lóc nói: “Tôn chủ, thật sự không nói gì... Lúc đó thần chí của Lộ Tùy Sương không rõ, không ngừng lẩm bẩm, nói hắn không nghĩ ra.”
Thương Ly sửng sốt, hỏi y: “Không nghĩ ra cái gì?”
“Này... Cái này ta cũng không biết! Ta cũng không nghĩ ra!” Quân Ti Trúc nói.
Quân Ti Trúc trông có vẻ ngu ngơ, vẻ mặt cũng ngây ngốc, lại còn toàn thân bị thương, vừa hít mũi vừa nói: “Ta chính là sợ chết, lúc trước phu nhân Tuyết Trản dạy chúng ta biết chữ biết đọc, cả đám người chỉ có mình ta biết tính toán sổ sách, cho nên ở lại Ma Cung làm người quản trướng... Chủ cũ và phu nhân Tuyết Trản đều rất tốt, ta... Ta có khóc cũng là chuyện đúng tình hợp lý. Nhưng tại hạ cũng không phải hạng người trung nghĩa gì, chỉ là không muốn dễ dàng rời đi như thế. Tư chất của ta bình thường, chỉ muốn có miếng cơm ăn. Hiện giờ tôn chủ tại vị, ta muốn tiếp tục ở lại nơi này làm việc...”
Thương Ly bị hắn nhắc mãi đến phiền.
Hắn biết, trong Ma Cung nay có nhiều ma tu, lúc Lộ Tùy Sương và phu nhân Tuyết Trản hồn phi phách tán đã khóc lóc thảm thiết. Nhưng sau khi lau nước mắt, ngày hôm sau liền dập đầu với hắn, nói muốn đi theo hắn.
Ở Ma giới này, đây là chuyện bình thường.
Thương Ly không quen với nơi này. Khi giao đấu với Lộ Tùy Sương, ban đầu hắn gần như không thể chống đỡ, vì đối phương chiêu nào cũng nhằm lấy mạng. Nhưng sau đó, Lộ Tùy Sương có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, đánh nhau với hắn liên tục để lộ sơ hở, cuối cùng bị hắn đánh bại. Sau khi thắng trận, Thương Ly cũng bị thương không ít, qua loa giam giữ tứ đại ma quân xong, hắn liền lập kết giới dưỡng thương.
Nhóm cựu thần trong Ma Cung này, hắn vẫn luôn mặc kệ không hỏi, để mặc bọn họ lăn lộn.
Nhận chủ hắn cũng không hãnh diện. Không nhận chủ, muốn chạy hắn cũng không ngăn cản. Phải báo thù cho chủ cũ, hắn giơ tay liền tiễn bọn họ xuống suối vàng gặp lại chủ cũ.
Tóm lại, hình thức xử lý mọi chuyện của Thương Ly vô cùng đơn giản, tùy tâm trạng mà làm.
Lúc bước lên vị trí chí tôn Ma giới, bệnh cũ và vết thương mới cùng tra tấn khiến tính tình hắn không được tốt lắm, với ai cũng chỉ nói một chữ: Cút.
Những ma tu có dã tâm chạy tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, thử xem hắn có bị thương hay không, còn bao nhiêu tu vi, vọng tưởng có thể thay thế hắn, hắn đều lười nói lời vô nghĩa, có thể gϊếŧ thì lập tức gϊếŧ.
Cho nên hiện tại gặp phải loại ma tu nhỏ yếu lại không có ý chí như Quân Ti Trúc, hắn ít nhiều cũng cảm thấy mới lạ.
Mới lạ khiến hắn muốn cười.
Vốn dĩ hắn còn sợ Quân Ti Trúc dò xét được tác dụng của Thẩm Tương, muốn hạ độc Thẩm Tương khiến hắn không thoải mái.
Nhưng sau khi bắt được con hồ ly này, thế mà con hồ ly này lại khóc. Thương Ly liền đoán, tám phần là trong trà không có độc.
Nếu không dựa vào tính tình của hắn, một roi quất xuống, con hồ ly này sẽ phải đầu thai chuyển thế luôn.
Thương Ly nâng chân lên, buông tha cho cái đuôi của Quân Ti Trúc.
Quân Ti Trúc như được đại xá, hấp tấp chạy ra ngoài, nhưng đυ.ng phải Quỷ Triêm, ngã lăn ra đất mấy vòng.
Quỷ Triêm cứng như tảng đá, mặc dù có khả năng cười, nhưng khuôn mặt hắn ta vẫn không có chút biến hóa nào/
Quỷ Triêm: “Quân đại nhân đi thong thả, đừng hoảng hốt, tôn chủ thả ngươi rời đi, ít nhất hôm nay Quân đại nhân sẽ không mất mạng.”
“Thế mà tôn chủ lại không gϊếŧ ta!” Trong giọng nói của Quân Ti Trúc mang theo chú hoảng sợ cùng sự vui sướиɠ quỷ dị.
Quỷ Triêm ngơ ngác nói: “Đúng vậy, hôm nay tâm trạng của hắn không tồi.”
Quân Ti Trúc vuốt lại mái tóc rối, thở dốc nói: “Tôn chủ không vui buồn thất thường như những gì bọn họ nói sao!”
Quỷ Triêm thành thật nói: “... Chỉ là hôm nay tâm trạng của hắn không tồi, nếu không ngươi đã sớm chết.”
Quân Ti Trúc lại hỏi: “Vậy tại sao hôm nay tâm trạng của tôn chủ lại không tồi?”
Quỷ Triêm: “...”
Bởi vì hôm nay Thương Ly không đau đầu, trái tim cũng không có cảm giác đập nhanh, cho nên tâm tình cực kỳ tốt.
Vì sao lại không đau —— bởi vì đúng là Thẩm Tương có tác dụng, giảm đau hiệu quả.
Cho nên, Quỷ Triêm nghiêm túc trả lời: “Nếu ngươi cưới vợ, ngươi cũng có tâm trạng tốt.”
Quân Ti Trúc ngẩn người, không ngừng gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi! Tân hôn, tân hôn, chả trách.”
Rồi sau đó, y lại nói: “Lúc tâm trạng của tôn chủ tốt, đối xử với mọi người cũng khác lúc trước.”