Ta Dựa Vào Xin Cơm Xưng Bá Tam Giới

Chương 16

Những ngày Thương Ly mới thượng vị có thể coi như là vô nhân tính, gần như đều sử dụng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Khoảng thời gian đó, Quân Ti Trúc cảm giác lông tơ trên cổ mình chưa bao giờ mềm xuống, mỗi ngày đều vô cùng cảnh giác dựng thẳng lên.

Quân Ti Trúc chắp tay thi lễ với người trong nội điện: “Đa tạ tôn chủ, đa tạ tôn phu nhân, ha ha, nhặt được mạng, nhặt được mạng.”

Ánh mắt Quỷ Triêm dại ra, lại lần nữa làm tư thế mời.

Quân Ti Trúc hoang mang chuồn mất.

Đi tới tây cung, y mới chống tay lên cột thở dốc.

Trực giác của Thương Ly rất nhạy bén. Trước khi Lộ Tùy Sương chết, đúng là đã truyền âm cho mấy người vây lại đó.

Cho nên, nhóm người bọn họ mới có thể đầu hàng Thương Ly, quỳ trên đất chúc mừng hắn tở thành tân tôn chủ.

Cho tới bây giờ, Quân Ti Trúc vẫn không biết vì sao Lộ Tùy Sương lại giao phó như vậy.

—— Sống sót, chăm sóc hắn. Thay ta, sống tốt.

Quân Ti Trúc thở ra một hơi, bình ổn trái tim đập loạn của mình, khôi phục lại bộ dạng bình thường, thầm nói: “Tôn chủ, dường như hắn có thể làm người bình thường.”

Hồ ly đã trốn mất, cuối cùng Thương Ly chuyển ánh mắt về phía Thẩm Tương.

Thẩm Tương nghiêng đầu: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?”

“Vừa rồi ngươi dám cãi lại ta?”

“... Khi nào?” Vẻ mặt Thẩm Tương mờ mịt.

“Tự mình nói ra, đã quên rồi sao?” Biểu cảm của Thương Ly rất bất mãn, “Hay là nói, ngươi đang giả ngu?”

Thẩm Tương cẩn thận nghĩ lại lời mình đã nói, khó hiểu hỏi: “Không phải chứ, những lời đó có chỗ nào liên quan đến hai chữ cãi lại? Chẳng nhẽ không phải là ta nói lý sao?”

Lần này đến lượt Thương Ly ngẩn ra.

Hắn lớn đến giờ, chưa bao giờ gặp được ai kỳ lạ như Thẩm Tương. Trong lúc nhất thời hắn không biết phải mở miệng tiếp tục như thế nào.

“Thôi.” Thương Ly mất đi hứng thú phô trương, trầm mặc trong chốc lát rồi nhìn về phía Thẩm Tương.

Thẩm Tương đã ngồi dậy, tư thế càng có vẻ giống Ma Tôn hơn hắn, tùy ý nhưng lại giống như ngồi ở nơi cao nghe người khác nói chuyện.

“Còn có việc gì?” Nàng hỏi như thế.

Thương Ly đột nhiên nở nụ cười.

Hắn hỏi: “Chưa bao giờ hỏi qua, ngươi tới từ đâu?”

“Không biết.” Thẩm Tương nói, “Nói chung là vừa tỉnh lại đã ở Ma giới, có lẽ sau khi chết bò ra từ âm phủ, sai lầm trên con đường tu luyện, không còn nhớ tí nào về chuyện năm xưa.”

Thương Ly không nói thêm gì, chỉ gật đầu.

Thẩm Tương: “Ngươi tin ta?”

Thương Ly lại cười.

Xem ra đúng là tâm trạng hôm nay của hắn không tồi.

Hắn nói: “Ta đã để Quỷ Triêm đi tra thử, ít nhất thì với năng lực của hắn, trong đám quỷ không có cái tên Thẩm Tương.”

“...” Thẩm Tương cung kính hỏi, “Xin hỏi, Quỷ Triêm có địa vị gì?”

“Hắn là linh ngẫu do ta nặn ra.”

“Năn như thế nào?” Thẩm Tương chưa bao giờ gặp qua linh ngẫu.

“Lại nói, hai ngươi thật sự giống nhau.” Thương Ly nói, “Quỷ Triêm là do ta rảnh rỗi không có việc gì, bắt những vụn hồn nặn ra một con rối rỗng ruột, dựa vào tu vi của ta để sống.”

Thương Ly nói xong, vừa hồi thần lại phát hiện Thẩm Tương sớm đã đứng trước mặt hắn, thò mặt qua nhìn, đôi mắt tò mò trừng lớn với hắn: “... Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?”

“Không biết.” Thương Ly nói, “Nếu ngươi biết, đời này ngươi chính là ân nhân của ta, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi.”

Lời này của hắn thật sự rất kiêu căng, không hề có ý định cảm ơn, ngược lại cực kỳ giống châm chọc.

Thẩm Tương: “Không phải... Ta không hiểu, người chết hồn tan, hẳn là nên biến mất mới đúng. Sao còn có thể dùng vụn hồn tạo thành một người.”

“Lẽ ra là vậy.” Ánh mắt Thương Ly ảm đạm đi vài phần, “Người chết hồn tan, hồn phách trôi đi. Nhưng bọn họ không đi... Rất nhiều hồn không đi, ta đưa chúng tới linh giới, sau đó tìm được cơ hội thích hợp, nên mới có Quỷ Triêm. Chuyện liên quan tới quỷ, hỏi hắn là được, còn vì sao hắn biết được, ta cũng không rõ.”

Thẩm Tương liền nghĩ, quả nhiên càng ngày càng kỳ quái.

Bất kể là người hay chuyện liên quan tới Thương Ly đều không đầu không đuôi, còn cực kỳ hiếm lạ.

Lại là một hồi yên lặng đến xấu hổ, không biết từ lúc nào Thương Ly đã móc ra một xâu chân bảo ném cho Thẩm Tương: “Không đủ thì nói với Quỷ Triêm.”

Thẩm Tương không rõ nguyên do: “Cái này dùng làm gì?”

Thương Ly lộ ra biểu cảm cực kỳ thiếu kiên nhẫn, trong mắt viết rõ hai chữ ngu ngốc.

Thẩm Tương: “Chẳng lẽ là cho ta?”

Biểu cảm của Thương Ly thoải mái hơn chút.

“Dù sao thì cũng là phu nhân của Ma Tôn.” Hắn nói, “Không thể làm mất thể diện của ta.”

Trên mặt Thẩm Tương không có vẻ gì là vui sướиɠ, nàng nhìn chằm chằm đống châu báu hồi lâu, ngẩng đầu, nuốt nước miếng, hỏi: “Cái này... Có thể đổi thành đồ ăn không?”

“... Lại đói bụng?!”

Thẩm Tương xấu hổ nói: “Dù sao cũng là trúng độc, hơn nữa độc kia hình như chính là trừ khử tu vi, hiện tại ta lại cảm thấy đói bụng...”

Loại chuyện đút tu vi này, Thương Ly đã sớm thuần thục. Quỷ Triêm chính là do hắn đút ăn mà ra, thêm một Thẩm Tương chẳng qua chỉ thêm một cái mồm mà thôi.

Thương Ly vươn tay, đè đầu Thẩm Tương lại, thấy ưu thế thân cao, từ trên nhìn xuống nàng, tùy tay rót chút tu vi rồi nhanh chóng thu tay lại.

Không ngờ Thẩm Tương lại xoa mũi, kéo ống tay áo hắn nói: “Cái đó, có thể cho ta ít linh thạch không? Ta... Đói bụng, ý ta là, cái kiểu đói, muốn ăn thức ăn ấy.”

Thương Ly: “Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi.”

Nói thì nói như vậy nhưng hắn vẫn ném cho Thẩm Tương một túi linh thạch to, nặng trĩu.

Thẩm Tương nhận lấy, vui vẻ ra mặt: “Vô cùng cảm kích!”

Thương Ly đột nhiên hỏi: “... Đi qua Long Các Nhai chưa?”

“Không có.” Thẩm Tương lắc đầu.

Thương Ly quay đầu liền đi.

Thẩm Tương còn đứng đó ngây người, không hiểu Thương Ly định làm gì.

Qua một lát, thấy Thương Ly lại vòng về, mày nhíu chặt, vẻ mặt mất kiên nhẫn nói: “Còn không mau đuổi theo!”