Ta Dựa Vào Xin Cơm Xưng Bá Tam Giới

Chương 14: Hồ ly tinh đực

“Không sai! Những cái đó đều là sau khi Ma Tôn đại nhân tập vẽ xong thì vẽ phu nhân Tuyết Trản!” Quân Ti Trúc không ngừng gật đầu.

“... Nhưng thật kỳ lạ.” Thẩm Tương nói, “Nói như vậy, Ma Cung này của các ngươi, cũng nên có bút tích của phu nhân Tuyết Trản?”

“Ma Cung được chủ cũ là Lộ Tùy Sương tu sửa vì phu nhân Tuyết Trản.” Quân Ti Trúc nói, “Nếu không phải vì phu nhân Tuyết Trản, Lộ Tùy Sương vẫn sẽ sống ở đoạn nhai, chém gϊếŧ qua ngày... Là phu nhân Tuyết Trản khiến chủ cũ của chúng ta có được cuộc sống như con người.”

Đầu càng đau hơn.

Không chỉ đau đầu, còn đói.

Đan điền vắng vẻ, Thẩm Tương hít vào thở ra vài cái, đột nhiên cảm nhận được chút đau đớn.

Chẳng nhẽ là đói?

Vừa nghĩ như vậy, cảm giác đau đớn kia như thể được phóng đại, chạy thẳng về phía đan điền.

Thẩm Tương phun ra một búng máu, đánh đỏ chén trà trong tay.

Trước khi ngất xỉu, nàng nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt trên mặt Quân Ti Trúc.

Thẩm Tương nghĩ, ừm, chắc chắn nàng không bị ám toán, ít nhất thì trong nước trà không có độc.

Thẩm Tương yếu ớt ngồi thiền trong thức hải, căn bản không nhấc nổi người dậy, lá cờ cũng uể oải ủ rũ không chút sức lực.

Vẫn còn đau đớn.

Thẩm Tương nhớ tới, ma đầu tối hôm qua rót rượu cho mình có nói, trong rượu bị hạ thứ gì đó.

Trong lúc mê mang, một dòng nước ấm được rót vào.

Cơ thể vừa đau vừa lạnh của Thẩm Tương dần giãn ra, dòng nước ấm được dẫn dắt di chuyển mấy vòng.

Rồi sau đó thu vào đan điền. Nàng chẹp miệng, vẫn cảm thấy, không nói.

Nàng nói: “Vẫn đói.”

Dường như có tiếng cười lạnh, ngay sau đó, tu vi cuồn cuộn không ngừng chảy vào.

Thẩm Tương cảm thấy no bụng, cũng có cảm giác an toàn.

Sau khi ăn uống no đủ, nàng ở trong thức hải điều tức, lại đút tu vi cho lá cờ.

Sau một lúc lâu, Thẩm Tương mới chậm rãi rời khỏi thức hải ấm áp, mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra, nàng đã hoảng sợ.

Quân Ti Trúc vừa rồi còn ôn tồn lễ độ nói chuyện với nàng, hiện giờ đang bị treo trước mặt nàng, hấp hối.

Tóc tai rối bời, một chiếc đuôi lông xù đầy vết thương ủ rũ rũ xuống, run rẩy không ngừng.

Hồ ly?

Thẩm Tương ngây người, Quân Ti Trúc không phải cây trúc tinh, y là một con hồ ly đực?

“Tỉnh rồi?” Thương Ly chậm rãi đi từ ngoài cửa vào.

Thẩm Tương nhìn tới nhìn lui, sau khi phản ứng lại mới vội vàng giải thích: “Trà không có vấn đề gì!”

Thương Ly nhướng mày, đôi mắt vàng khóa chặt trên gương mặt nàng, không buông tha bất kỳ biểu hiện gì của nang: “Cho nên là?”

“Cho nên ngươi đánh sai người rồi!” Thẩm Tương chỉ vào Quân Ti Trúc, trừng mắt nói với Thương Ly, “Không liên quan gì tới hắn!”

Thương Ly nói: “Ta cũng đã đánh rồi, ngươi cho rằng thật sự cần có lý do sao?”

Lần này đến lượt Thẩm Tương sửng sốt.

“A? Đánh người thì phải có lý do chứ?!” Không biết dây thần kinh nào bị chạm vào, lửa giận trong lòng Thẩm Tương bùng lên dữ dội, "Dù là mưu phản cũng phải có chứng cứ rõ ràng! Gϊếŧ chóc không cần phân biệt đúng sai, dù trời có che chở cho ngươi, ta cũng không chấp nhận!!”

“Ngươi có chấp nhận hay không thì liên quan gì tới ta.” Thương Ly nói.

“Không liên quan đến ta thì ngươi treo hắn trước mặt ta làm gì?!" Thẩm Tương tức giận.

Trong mắt Thương Ly hiện lên một tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng biến thành chế nhạo: “Ăn no rồi, có sức cãi lại bản tọa sao? Có muốn bản tọa nhắc cho ngươi nhớ, ngươi sống dựa vào ai không?”

Thẩm Tương hít sâu, đang định thể hiện cốt khí, đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan suy yếu từ con hồ ly đực bị treo một bên, nói: “Phu nhân, tôn chủ, đừng cãi nhau vì tại hạ... Tại hạ sống nhờ ở chỗ này, đương nhiên mọi chuyện đều theo sự sắp đặt của tôn chủ. Chỉ là, tại hạ thực sự không có hạ độc trong trà..."

Thương Ly híp mắt.

Con hồ ly kia lại ho khan một hồi, yếu ớt nói: “Ta nghĩ, có lẽ là tôn chủ không thích hồ ly thôi...”

Thương Ly ngoắc ngón tay.

Quỷ Triêm không biết đi từ chỗ nào ra, trong tay bưng nửa ly trà.

“Tôn chủ, đây là ly trà vừa rồi phu nhân uống.”

Thương Ly nhận tới, nắm cằm hô ly tinh, rót nửa ly trà còn lại vào miệng y.

Thẩm Tương giật mình, chỉ nghe Thương Ly nói: “Không chết thì cút.”

(Thương Ly không thể tự mình thử độc, bởi vì hắn bị thử quá nhiều loại độc, đã đến mức bách độc bất xâm.)