Ta Dựa Vào Xin Cơm Xưng Bá Tam Giới

Chương 13: Cung điện

Ban ngày ở Ma giới cũng bao trùm một tầng sương.

Cảm giác phương hướng của Thẩm Tương rất tốt, nhưng đứng giữa sương mù vẫn không khỏi có chút choáng váng.

Nàng đi tới đi lui cũng không biết mình đã đi đến nơi nào, chỉ thấy trước mắt cò một cung điện nhỏ, nàng liền đẩy cửa đi vào.

Trong cung điện không một bóng người, ma nhện dệt mạng che hơn nửa cái đỉnh, tro bụi lác đác rơi xuống.

Thẩm Tương: “Đây là nơi nào?”

Thoạt nhìn giống một tẩm cung, bốn phía treo đầy bức họa cuộn tròn, tất cả đều là chân dung nữ nhân.

Thoáng nhìn, tim Thẩm Tương đập thình thịch, lo sợ mình sẽ thấy bức họa nào đó vẽ yêu tinh thân thể trần trụi quấn quýt nhau, nhưng khi đến gần nhìn kỹ, nữ nhân trong tranh đều là cùng một người, hơn nữa đều mang dáng vẻ đoan trang, khi thì phẩm trà, khi thì đánh cờ, đấu dế, tọa thiền... Trông như đang ghi chép lại sinh hoạt thường nhật của nữ tử này.

Thẩm Tương xem từng bức một, bất tri bất giác đi tới thiên điện.

Trong thiên điện có thư phòng, đầy đủ giấy bút mực, còn cả một bức tường chất đầy quyển trục vẽ.

Lòng hiếu kỳ của Thẩm Tương dâng cao, tiện tay mở một quyển sách, muốn tìm hiểu sở thích của nữ tử này.

Không ngờ, sau hai ba quyển, nàng lại lấy được một cuốn "Vô Thượng Tâm Pháp" về con đường tu luyện của tiên môn.

Thẩm Tương mở ra lật sơ qua, đúng là một bộ tâm pháp nghiêm chỉnh, dạy người cách hấp thu linh khí trời đất để bước vào cảnh giới vô thượng.

Trong quyển tâm pháp này còn có chú thích bằng chữ tiểu khải màu đỏ, viết về một số tâm đắc trong tu luyện.

Thẩm Tương chăm chú đọc vài hàng chữ, phát hiện những chú thích này được viết dành cho ma tu.

"Quân nên tuân theo thiên địa chi pháp, linh tức Ma giới không hề thiếu hụt, quân hãy tìm đường tu luyện cho riêng mình, lấy tu tâm làm gốc."

"Quân hành sự bốc đồng, cần nhớ, tu tính tu tâm."

"Quân vì thương nhớ con ta là Thanh Già mà tẩu hỏa nhập ma, ta không thể giúp gì hơn, chỉ có thể thúc giục quân đọc sách, điều tức nhiều hơn, sớm ngày buông bỏ, đừng để tâm ma có cơ hội xâm nhập, cũng đừng để chính mình vong mạng vì tâm ma này..."

Thẩm Tương suy nghĩ một chút, rồi cuộn quyển sách lại, nhét vào tay áo.

Rời khỏi cung điện kỳ quái này, sương mù đã tan bớt.

Thẩm Tương nhìn qua màn sương thấy mặt trời, xác định phương hướng rồi lại tiếp tục lang thang.

Trên đường, nàng gặp không ít ma tu cấp thấp, sau khi hỏi đường, cuối cùng cũng tìm được tiên sinh trướng phòng Quân Ti Túc.

Tên của ma này rất hợp với khí chất, giống như một cây trúc non, thanh tú và đoan chính, thậm chí còn khiến Thẩm Tương có ảo giác rằng hắn mang phong thái của một quân tử.

"Là tân phu nhân đúng không?" Giọng nói của Quân Ti Túc cũng rất nhẹ nhàng, bấm mấy hạt tính toán, dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tương, "Phu nhân thiếu gì sao? Là Quân mỗ sơ suất rồi. Tân chủ không thích có người hầu hạ bên cạnh, hơn nữa hỷ yến tổ chức vội vàng, nên ta vẫn chưa kịp sắp xếp người hầu cho phu nhân."

Lời này, văn nhã và chậm rãi, hoàn toàn không giống một ma tu.

"Ngươi từng đọc sách?" Thẩm Tương hỏi, "Tên rất hay."

"Thực sự có đọc qua." Quân Ti Túc rót trà cho Thẩm Tương, kính cẩn đưa tới, sau đó mới lịch sự lên tiếng, "Là phu nhân Tuyết Trản dạy, chỉ để chúng ta biết ít chữ mà thôi. Cái tên này, cũng là phu nhân Tuyết Trản đặt cho ta."

“Phu nhân Tuyết Trản là phu nhân của Lộ Tùy Sương sao?”

“Đúng vậy.” Quân Ti Trúc mỉm cười nói.

“Bà ấy từng đọc sách?”

“Không sai.” Quân Ti Trúc nói, “Phu nhân Tuyết Trản xuất thân từ tiên môn, ngươi từng nghe qua Thiên Sơn Phái chưa?”

“Đệ nhất tiên môn, Thiên Sơn tuyết anh, Thiên Sơn Phái.” Trong thức hải nhảy ra mấy tin tức như vậy, Thẩm Tương gật đầu.

“Phu nhân Tuyết Trản là con gái của Tuyết Phượng Minh, tông chủ khai sơn lập phái Thiên Sơn, mỹ nhân đệ nhất tiên môn, tiên tử Tê Vân.” Mặt Quân Ti Trúc lộ vẻ hoài niệm, “Hiện giờ chưởng môn Thiên Sơn Phái là Tuyết Lí Hành, là huynh trưởng của phu nhân Tuyết Trản.”

Thẩm Tương chợt nhớ đến bức họa trong cung điện phủ đầy sương mù kia.

Nàng nói: “Phu nhân Tuyết Trản... Chẳng lẽ là người mặt mày thanh đạm, thần sắc đoan trang, thoạt nhìn tính tình cực kỳ tốt?”

Quân Ti Truc kích động nói: “Tân phu nhân đã gặp qua?!”

“Ta đi ngang qua một cung điện, thấy bức họa, đoán là bà ấy.” Dáng ngồi của Thẩ Tương ngay ngắn, cầm lấy nắp trành, không nhanh không chậm thổi nguội nước trà, nhấp một ngụm.