Ta Dựa Vào Xin Cơm Xưng Bá Tam Giới

Chương 12: Ngủ

Nói ra mọi chuyện, hành động của Thương Ly càng thêm đúng lý hợp tình. Hắn nhanh chóng ôm Thẩm Tương về nội điện, đè Thẩm Tương trong lòng mình, lần này thật sự ngủ rồi.

Thẩm Tương biết hắn ngủ rồi, là vi lúc hắn ngủ cực kỳ đau khổ. Lông mày vẫn luôn nhíu chặt, lông mi cũng run nhẹ, khuôn mặt minh diễm giờ phút này có chút hồn nhiên của trẻ con, giống như gặp ác mộng.

Thẩm Tương quan sát thấy, giấc ngủ của hắn rất nông, thỉnh thoảng sẽ dùng tay đè tim lại, cũng tiện thể bị động tác của mình làm tỉnh giấc, mở mắt cảnh giác nhìn xung quanh, một hồi sau lại nhắm mắt ngủ.

Có lúc hắn mở mắt ra, trùng hợp chạm mắt với Thẩm Tương.

Thẩm Tương sẽ lập tức nhắm mắt, lại nghe được tiếng hừ nhẹ của hắn.

Còn mấy lần, hắn sẽ tự quyết định: “Biết ngươi lưu luyến nhan sắc của bản tọa, không đành lòng đi vào giấc ngủ.”

Có một lần, Thẩm Tương nghĩ, xem thì cứ xem thôi, Thương Ly mở mắt ra, Thẩm Tương cũng không tránh tầm mắt hắn, hai mắt đối nhau, một mảnh yên tĩnh.

Ma đầu kia sửng sốt một lát, nâng tay lên, đồng thời nhắm mắt lại, bá đạo khép mắt nàng lại, giọng mũi đầy sự lười nhác nói: “Ngủ, thời gian còn rất nhiều, ngày mai xem tiếp cũng không muộn.”

Thẩm Tương ngủ rồi.

Trong mơ đều là đôi mắt vàng kim của ma đầu này, nàng suy nghĩ lung tung, tại sao đôi mắt lại màu vàng kim chứ?

Nàng cũng không ngủ sâu, cảm giác người bên cạnh có động tác, nàng cảnh giác mở mắt ra lại nhìn thấy cảnh không nên nhìn.

Thẩm Tương kinh ngạc đứng dậy, phát hiện thế mà Thương Ly đang đứng ở cửa, thay quần áo.

Hắn cởi hỷ phục đỏ tươi bên ngoài, bên trong ăn mặc vô cùng vui tươi, từng tầng từng tầng vừa hồng vừa tím, khoác trên người.

Nhưng mà thoạt nhìn, ngoại trừ lớp áo đỏ bên ngoài, còn lại giống như thói quen ăn mặc thường ngày của hắn. Thẩm Tương nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn, quần áo trên người hắn cũng rất sặc sỡ.

Dường như Thương Ly rất thích những thứ có màu sắc tươi sáng, Thẩm Tương nghĩ như vậy, cũng nói như vậy ra. Biểu cảm của Thương Ly giống như được khen gợi, hắn quay đầu liếc mắt đầy thưởng thức với Thẩm Tương, khóe miệng hơi cong lên, kiêu căng nói: “Nhìn không đủ?”

Thẩm Tương thoát khỏi suy nghĩ miên man, nói: “... Hôm qua ta nằm mơ đều nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra, việc ngươi làm quá mức ly kỳ, ngay cả chuyện liên quan đến Tư Tuyệt Lâu cũng rất ly kỳ.”

“Không nghĩ ra thì đừng có phí đầu óc, ta cũng không mong chờ ngươi có thể nghĩ ra cái gì cả.” Thương Ly nói xong liền kéo cửa ra, lả lướt thướt tha đi ra ngoài.

Thẩm Tương xỏ vội giày đuổi theo đã không thấy người đâu nữa.

Trong đại điện, nhóm ma cấp thấp thành thập cúi đầu lau nhà, bận rộn thu dọn tàn cục của bữa tiệc rượu tối qua.

Bọn họ mặc trang phục thống nhất, thoạt nhìn giống như cung hầu ở nhân gian.

Thẩm Tương túm lấy một người hỏi: “Các ngươi là người hầu trong điện này?”

“Thưa phu nhân, đúng vậy.” Nhất cử nhất động của tiểu ma kia đều rất có lễ, tất cung tất kính trả lời, “Tôn chủ dậy quá sớm, chúng ta còn chưa kịp thu dọn sạch sẽ, ta sẽ bảo bọn họ tăng tốc độ!”

Tiểu ma nói xong, chỉ huy vài tiểu ma tu uống một chút dược thạch, bấm một pháp thuật dọn dẹp đơn giản, nhanh chóng quét tước lại những chạm trổ hoa lệ trong đại điện.

Thẩm Tương đi dạo một vòng, thủ vệ không hề ngăn cản, chắc là Thương Ly đã dặn dò trước.

Lần này Thẩm Tương đã hiểu rõ toàn bộ bên ngoài đại điện, lại lôi một thủ vệ đến hỏi: “Nơi này của các ngươi đã có đại điện hoàng cung, vậy có nội kho không?”

Thủ vệ gãi đầu: “Này... Cái này phải hỏi Quân đại nhân.”

“... Ai là Quân đại nhân?”

“Chính là đại nhân Quân Ti Trúc.” Thủ vệ nói, “Hắn là quản trướng (người quản lý số sách). Lúc chủ cũ còn ở đây đã giao cho hắn việc tính toán sổ sách và phát linh thạc. Sau khi tôn chủ tới, cũng không điều động người, Quân đại nhân vẫn là quản trướng.”

“À, trướng phòng tiên sinh.” Thẩm Tương đã hiểu, “Vậu vị trướng phòng tiên sinh này, đang ở đâu.”

“Phu nhân tới cung phía tây là được.” Thủ vệ chỉ về phía tây, Thẩm Tương nhìn theo ngón tay hắn ta, thấy được một cái hành lang dài.

“Khá là thú vị đấy chứ.” Thẩm Tương ngạc nhiên nói, “Sao tối hôm qua không phát hiện còn có tây cung nhỉ?”

“Buổi tối sương mù dày đặc, không nhìn thấy.” Thủ vệ nói, “Tây cung là chỗ ở điều tức của chúng ta. Thật ra nếu không phải tôn chủ dặn dò, ta cũng sẽ không để phu nhân tới tây cung. Thân thể phu nhân yếu ớt, nhớ đến đóa bị dọa thì chúng ta không gánh vác được.”

“Đa tạ.” Thẩm Tương ôm quyền, nhảy nhót đi xuống dưới bậc thang, vòng qua hành lang đi về phía tây cung.

Thủ vệ sờ mũi, sau một lúc lâu mới cười hắc hắc: “Vị này không giống phu nhân Tuyết Trản.”

Phu nhân Tuyết Trản sẽ không đi đường như thế, thoạt nhìn, vị tân phu nhân của Ma Tôn cũng không lớn tuổi lắm.