Quỷ Triêm rất hưng phấn, chỉ là lúc hắn ta hưng phấn cũng hiện vẻ ngốc nghếch.
Quỷ Triêm dùng sức gật đầu, nói: "Tôn thượng cũng nghĩ như vậy!"
“Từ từ.” Thẩm Tương đột nhiên hiểu ra, “Không biết tên họ, không biết dung mạo. Nhưng công pháp chủ tử nhà ngươi tu luyện vẫn nên do sư phụ kia chỉ dạy chứ? Công pháp không thể là giả, của môn phái nào thì vừa ra tay là có thể nhìn ra. Đột phá từ điểm đó thì sao?”
Bỗng, kết giới thu lại. Thương Ly thong thả bước vào, vừa lau tay bằng khăn lụa vừa lười biếng nói: "Công pháp của ta, đều là tự học."
"… Là sao?"
"Sư phụ chưa từng dạy ta bất cứ điều gì." Thương Ly nói, "Ta thậm chí chưa từng thấy rõ hình dáng của người đó. Y luôn đứng trên cao nhìn xuống bọn ta. Dù có nhìn ta, cũng cách rất xa."
Thẩm Tương: “Cách làm thật kỳ lạ. Vậy tu vi và thân thủ của ngươi, bao gồm cả thanh kiếm này của ngươi là từ đâu ra?”
“Gϊếŧ ra tới.” Thần sắc Thương Ly hờ hững, lạnh lùng nhìn thanh kiếm trong tay, nhếch miệng cười, nhẹ giọng nói, “Nhưng mà tên kiếm, thật ra là do y đặt… Đương nhiên, cái tên Họa Thủy này, cũng là y cho ta.”
Năm đó trong ngục thí luyện, vào lúc nguy nan hắn đã rút thanh kiếm này ra, đây là kiếm bản mạng của hắn.
Sư phụ nhìn từ xa, chiếc mặt nạ bạc lạnh lùng như mọi khi, không lộ ra cảm xúc gì. Chỉ có giọng nói già nua vang lên từ sau lớp mặt nạ, khẽ thốt ra hai chữ: "Họa Thủy."
Sư phụ tất nhiên không đặt tên cho kiếm của hắn, mà là đang nói về hắn.
Chỉ là, dường như hắn cố ý tự giễu chính mình, nhếch miệng cười, rồi nhìn thanh bản mệnh kiếm của mình mà nói: "Nghe thấy không? Y nói chúng ta là họa thủy."
Thẩm Tương nào hay biết trong lòng Thương Ly nghĩ gì. Nàng chỉ nhớ lại lúc nãy, khi hắn đối chiến với ma quân, đã gọi tên thanh kiếm lúc triệu hồi nó. Vì thế, nàng thắc mắc: "Họa Thủy?"
Thương Ly nhướng mày nhìn nàng, vẻ mặt như thể đang chờ đợi nàng sẽ tỏ ra chán ghét hoặc phản cảm.
Nhưng Thẩm Tương chỉ bình thản nói: "Từ "Họa Thủy"… sao nghe giống như đang nói về nữ nhân?"
Nàng ngước mắt nhìn Thương Ly, hắn quả thật rất đẹp, một vẻ đẹp xuất chúng. Nhưng lại không hề mang nét mềm mại yêu kiều của nữ nhân.
Mọi thứ ở đây thật kỳ lạ, từ tên Ma Tôn này, đến những gì đang diễn ra, và cả câu chuyện về Tư Tuyệt Lâu.
Ai lại đi bồi dưỡng một Ma Tôn để đánh đổ một Ma Tôn khác?
Chẳng khác nào nuôi hổ để rồi rước họa vào thân!
Nếu đặt chuyện này vào triều đình, chẳng phải giống như… để lật đổ một vị tướng nắm binh quyền, người ta lại đi bồi dưỡng một tiểu tướng khác thay thế hắn sao? Hơn nữa, trong quá trình bồi dưỡng, cũng chẳng hề dùng tình cảm để ràng buộc… Không sợ tiểu tướng kia sau khi trưởng thành sẽ phản chủ hay sao?
Thẩm Tương nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi logic này.
Dù sao thì, nếu là nàng, nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Thương Ly thu kiếm lại, phất tay ra hiệu cho Quỷ Triêm đi xử lý đống lộn xộn ở Vô Mộng Nhai.
"Còn gia quyến của bốn vị ma quân…" Quỷ Triêm hỏi.
Thương Ly cụp mắt xuống, hồi lâu sau mới đáp: "Tùy ngươi."
Quỷ Triêm nhận lệnh rời đi. Trên bậc thềm trước Ma Điện, chỉ còn lại Thương Ly và Thẩm Tương đứng yên trong đêm tĩnh mịch.
Thương Ly: "Nói đi, nửa đêm không ngủ, chạy ra đây làm gì? Bản tọa tuấn tú như vậy, tu vi cũng không tệ, vẫn chưa đủ giữ chân ngươi sao?"
Thẩm Tương chạm nhẹ vào mũi mình, cảm thấy so với việc giải thích lý do nàng nửa đêm đi dạo, chi bằng chuyển hướng câu chuyện khéo léo hơn. Vì thế, nàng hỏi hắn một câu khác: "Ngươi thành hôn với ta, chắc không phải chỉ để củng cố địa vị Ma Tôn nhỉ?"
Thương Ly cong môi cười, hứng thú hỏi lại: "Ồ? Vậy ngươi nói thử xem, là vì điều gì?"
"Ngươi căn bản không cần giống như hoàng đế nhân gian, dùng hôn nhân để làm bàn đạp. Bởi vì ta thấy ngươi hình như chẳng mấy quan tâm đến vị trí Ma Tôn này, cũng không nghiên cứu những thủ đoạn cân bằng quyền lực của bậc đế vương. Hơn nữa, có thể có được danh hiệu tứ đại ma quân thì cũng là người xuất sắc ở Ma giới, vậy mà ngươi lại có thể lấy một chọi bốn, dễ dàng áp chế bọn họ... Nghĩa là ngươi nắm giữ sức mạnh tuyệt đối. Vậy thì lý do ngươi muốn thành thân với ta là gì?"
"Đương nhiên là bởi vì..." Thương Ly nói, "Có thể tránh được không ít phiền phức."
“Ta nghĩ tới nghĩ lui…” Thẩm Tương nói, "Là bởi vì, thật ra ngươi không dễ dàng như bề ngoài đúng không? Ngươi… Chẳng lẽ là, do lúc trước giao thủ với Ma Tôn Lộ Tùy Sương, bị thương?”
Thương Ly nửa khép đôi mắt vàng kim, lười nhác nhìn Thẩm Tương.
Thẩm Tương lấy lại bình tĩnh, hỏi tiếp: "Ta đoán đúng rồi? Vậy thì... ta có công dụng gì?"
"Ngươi?" Thương Ly cuối cùng cũng rời mắt khỏi nàng,giống như không hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện. Hắn bước lên bậc thềm, chậm rãi nói, "Ngươi chính là dược của bản tọa."
Thẩm Tương sững sờ, tim bỗng đập mạnh.
Dường như đoán được nàng đã nghĩ lệch đi đâu đó, Thương Ly lại nói: "Yên tâm, ít nhất bây giờ, bản tọa chưa phát hiện ra lý do cần phải luyện ngươi thành thuốc."
"Vậy ta... phải làm sao mới có thể trở thành dược của ngài?"
"Hồn phách của ngươi, rất thú vị." Thương Ly đáp.
Thẩm Tương bám theo Thương Ly, nghe xong lời của hắn, trong đầu xoay mấy vòng mới vỡ lẽ: "Đây chính là lý do ngươi muốn cùng ta đồng sàng cộng chẩm?"
"Không sai."
Thẩm Tương: "Nhưng… nhưng như vậy, cũng không cần thành thân đúng không?"
Nghe vậy, bước chân Thương Ly hơi khựng lại. Hắn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt vàng kim ánh lên vẻ kinh ngạc, mà Thẩm Tương chưa kịp dừng lại, liền đâm sầm vào l*иg ngực hắn.
"A?" Thẩm Tương xoa đầu, khó hiểu hỏi, “Nhưng vì sao ngài nhất định phải thành thân?”
Ai ngờ Thương Ly lại đáp: "Không thành thân, sao có thể ôm ôm ấp ấp trên giường? Như vậy còn ra thể thống gì?"
Thẩm Tương sững sờ: "Ngươi vậy mà… còn để tâm chuyện này sao?"
Thương Ly cũng ngạc nhiên không kém: "Gia giáo của ngươi… thật khiến bản tọa mở rộng tầm mắt."