“Tiền bạc bác cứ yên tâm, buổi chiều tôi sẽ cho kế toán đến đây một chuyến, sau khi chất hàng lên xe sẽ thanh toán ngay tại chỗ cho các bác.”
“Anh tính xem, chỗ táo này tổng cộng được bao nhiêu tiền?” Trương Thu Sinh tò mò, len lén ghé sát Chử Thần, hạ giọng hỏi.
“2160 đồng.” Chử Thần mỉm cười đáp.
“2160?” Trương Thu Sinh sửng sốt, kinh ngạc thốt lên: “Nhiều vậy sao?”
Chử Thần bình tĩnh vỗ vai ông ấy, nói: “Cục khí tượng của huyện báo rằng bảy, tám ngày tới thời tiết đều rất tốt, nhưng sau đó thế nào thì không ai dám chắc. Thu hoạch lúa xong là sẽ đến giai đoạn gieo trồng vụ thu, ít nhất cũng mất một tháng mới xong. Còn táo thì… Cũng không thể trì hoãn được. Tôi sẽ thương lượng với các đơn vị rồi, xem trong đợt thu hoạch vụ thu này có thể cử người đến giúp đại đội các bác hay không.”
Mỗi năm, vào thời điểm cày bừa vụ xuân và vụ thu, cán bộ của các đơn vị đều sẽ phải xuống nông thôn để tham gia lao động. Xuống chỗ nào thì cũng phải làm việc, vậy tại sao không đến đây giúp một tay?
“Chuyện này… Tôi chỉ sợ chiêu đãi không chu đáo.” Trương Thu Sinh lo lắng.
Người đến đông, chuyện ăn uống cũng sẽ là một vấn đề lớn! Không phải sợ họ ăn nhiều, người ta tự mang phiếu gạo rồi, mà là sợ họ ăn không quen cơm nhà nông.
“Gϊếŧ hai con dê, lại có cá lúa hoa, cũng chuẩn bị vịt đồng nuôi mấy bữa nay nữa. Tôi sẽ bảo bọn họ mang theo phiếu công nghiệp đến đây.” Chử Thần trấn an.
Trong tay nhóm cán bộ thì thiếu phiếu thịt, nhưng phiếu công nghiệp thì lại không hề thiếu.
Thảm lông, sợi len, đèn pin, pin, chảo sắt, chậu nhôm, bát tráng men, ly tráng men, ấm nước, ủng đi mưa… Cái gì cũng cần phải có phiếu công nghiệp thì mới có thể mua được. Sau khi thu hoạch vụ thu, đám thanh niên trong đại đội Mậu Lâm cũng nên tính chuyện đi xem mắt, lập gia đình rồi.
Chử Thần suy tính chu toàn như vậy, Trương Thu Sinh tất nhiên là lập tức đồng ý.
“Cứ tiếp tục hái táo đi, ngày mai tôi lại cho người đến chở.”
Vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến chân núi. Nhìn theo bóng dáng Chử Thần đi xa dần, Trương Thu Sinh vội vàng vẫy tay gọi cháu trai mình lại, bảo thằng bé mang cá lúa hoa và táo đến cho thầy thuốc Khâu.
Chử Thần lại mang đi cái sọt đựng táo dùng để kiểm tra đo lường và cả tập báo cáo kiểm tra kia nữa. Đại đội Mậu Lâm trồng 40 mẫu “Hoàng Nguyên Soái”, đại đội Thanh Sơn ở phía tây huyện thành và đại đội Nam Bình thì mỗi nơi trồng 30 mẫu. Một mẫu đất trồng khoảng 75 cây, theo tính toán của anh, sản lượng trung bình mỗi mẫu khoảng năm ngàn cân, tổng cộng sẽ là năm trăm ngàn cân. Trừ đi một trăm năm mươi ngàn cân mà đại đội Thanh Sơn và đại đội Nam Bình đã bán ra, cùng với mười hai ngàn cân sẽ cung cấp cho nhà máy quặng hôm nay, thì vẫn còn khoảng ba trăm bốn mươi ngàn cân nữa. Nếu huyện và thị trấn không tiêu thụ hết, anh còn phải nghĩ cách mở rộng thị trường ra các thành phố lân cận.
Về chuyện tìm đầu ra cho “Hoàng Nguyên Soái”, mẫu hàng và báo cáo kiểm tra đo lường chính là phương thức quảng cáo tốt nhất.
Huyện thành, đại đội Nguyệt Lượng Loan và trại Nguyệt Hồ cũng chỉ cách nhau một cái Nguyệt hồ. Từ nhà anh đi đến huyện thành thì có thể đi thuyền, nhưng nếu đi từ đại đội Mậu Lâm thì phải đi qua quốc lộ, đến cuối đường sẽ gặp một cây cầu đá, người dân địa phương gọi đó là cầu Nguyệt Loan. Qua cầu là đến một phố huyện nho nhỏ, còn được gọi là Tân Phố - được tu sửa vào cuối những năm 1960.