Hôm nay là ngày họp chợ phiên, đường phố chật kín các gánh, các sọt của xã viên. Hai bên đường là các cửa hàng bán lẻ nông cụ, trạm thu mua, tiệm cơm quốc doanh, bưu điện và tòa nhà Cung Tiêu Xã…
Hồi sáng, trước khi ra khỏi nhà, Chử Thần còn chưa kịp ăn gì. Giờ đây, bụng anh đã thực sự đã đói meo.
Khóa kỹ xe xong, Chử Thần cầm cặp da và sọt tre bước vào tiệm cơm quốc doanh, gọi một bát mì thịt dê.
Biết Chử Thần đến ăn, đầu bếp Lão Vương đích thân bưng ra một đĩa nấm rừng xào thịt đặt trước mặt anh, sau đó ngồi xuống đối diện mà trêu ghẹo: “Ai dà, người bận rộn hôm nay đã hết bận rồi hả? Sao lại có thời gian ghé chỗ tôi ăn cơm thế?”
Chử Thần gắp một miếng nấm đưa vào miệng nếm thử, rồi lại ăn một miếng thịt, sau đó hỏi: “Thịt bò này từ đâu ra vậy?”
Lão Vương cười khẽ, lắc đầu: “Chậc, miệng cậu đúng là điêu thật đấy, cắt mỏng thế này mà vẫn bị cậu nhận ra.”
Chử Thần: “…” Thịt heo, thịt dê, thịt bò sao có thể có vị giống nhau được?
“Quê tôi gửi lên một con nghé con. Đêm qua không biết thế nào mà nó chạy ra khỏi chuồng, rơi xuống khe suối rồi gãy cổ chết luôn. Thế là sáng sớm nay người ta kéo đến giao cho tôi. Nếu không thì lấy đâu ra?”
Chử Thần móc ví ra, rút một tờ năm đồng cùng hai tờ phiếu thịt đưa qua: “Lấy cho tôi một miếng thịt thăn.”
“Cậu cũng biết chọn ghê!”
Lão Vương nhận phiếu thịt nhưng không lấy tiền, vào bếp cắt một miếng thịt thăn nặng năm cân, rồi lại chặt thêm hai cân xương sườn nữa, sau đó dùng giấy dầu bọc cả lại, buộc dây thừng, xách ra để mạnh lên bàn: “Tan làm nhớ đến lấy. Tôi có kho cả đầu bò với đuôi bò, móng bò nữa, đến lúc đó cắt cho cậu mấy miếng thịt má bò đem về nhắm rượu.”
“Não bò với đuôi bò đã có người lấy chưa?”
“Định để cho Chiêu Chiêu ăn à?” Không đợi Chử Thần trả lời, lão Vương đã nói tiếp: “Để tôi nấu xong rồi để phần cho cậu.”
Chử Thần thu lại tiền, rút một tờ phiếu mua rượu Mao Đài ra. Phiếu này anh được phát nội bộ, nhưng anh không uống rượu, trước giờ toàn để dùng đổi lấy những thứ khác thôi.
Lão Vương nhận lấy phiếu rượu, vừa nhìn đã vui vẻ: “Lại giúp tôi mua một cái áo đỏ loại tốt đang thịnh hành ở Hỗ Thượng đi. Tháng sau con gái tôi lấy chồng rồi.”
“Để thầy thuốc Khâu nhà tôi làm cho chú.”
Lão Vương mừng rỡ: “Được được, lát nữa tôi gọi điện cho thầy thuốc Khâu. Mà trong sọt kia là gì vậy?”
“Là táo “Hoàng Nguyên Soái”.”
Lão Vương cũng có biết về loại táo “Hoàng Nguyên Soái” này. Năm 1973, táo “Hoàng Nguyên Soái” của Uy Ninh đạt giải nhì trong đại hội đánh giá chất lượng táo vàng của toàn quốc, từ đó danh tiếng vang xa khắp cả nước.
“Còn không? Giúp tôi lấy một sọt đi, để dùng trong tiệc cưới.”
Chử Thần nuốt xuống đồ ăn trong miệng rồi buông đũa, sau khi lấy khăn lau miệng, anh mở cặp hồ sơ, lấy ra báo cáo kiểm tra đo lường đưa cho ông ấy: “Táo loại đặc biệt cao cấp có giá 7 hào 5 một cân, táo loại một thì 5 hào, táo loại hai thì 3 hào 9, còn lại bán chung một giá là 2 hào 5 một cân.”
Nói xong, Chử Thần tháo dây thừng, mở sọt tre, lấy ra một quả táo, cắt ra cho Lão Vương nếm thử.
Loại đặc biệt cao cấp! Lão Vương chớp mắt đầy kinh ngạc, nhận lấy rồi nhấm nháp cẩn thận từng miếng: “Đại đội nào trồng vậy?”
Mấy năm nay, dưới sự bồi dưỡng của Chử Thần, các vườn cây ăn trái ở các đại đội lân cận đã phát triển thành quy mô lớn. Nào là vườn quýt, vườn lê, vườn đào…
“Đại đội Mậu Lâm, năm đầu tiên ra quả. Chú muốn bao nhiêu? Ngày mai tôi cho người mang tới.”
Lão Vương nhướng mày: “Bao nhiêu cũng có à?”
Chử Thần gật đầu.
“Có thể rẻ hơn một chút không?”
Nằm mơ đấy à! Thời đại cung ít hơn cầu này, làm gì có chuyện mặc cả.
Lão Vương cười, chỉ tay vào Chử Thần: “Được rồi, đưa tôi hai sọt táo loại đặc biệt cao cấp, năm sọt táo loại hai và mười sọt táo loại thường đi.”