Nhà Họ Chử Ở Hỗ Thượng (Niên Đại)

Chương 9

Chử Thần chống xe, mở cặp hồ sơ, lấy ra báo cáo kiểm định, ra hiệu cho Trương Mạo đặt giỏ táo lên yên sau xe đạp. Sau đó, anh tháo sợi dây thừng buộc chặt trên giỏ tre, vén lớp cỏ tranh phủ bên trên, lấy ra một quả táo to được bọc một mặt bằng giấy láng màu cà phê, trên đó được đánh dấu ký hiệu “số 1” rất lớn.

“Quả có hình dáng cân đối, cuống táo nguyên vẹn, phần vỏ có màu sắc đồng đều chiếm hơn 90% bề mặt. Khi cắt ngang, đường kính phải lớn hơn hoặc bằng 70mm.”

Chử Thần vừa giải thích vừa mở cặp hồ sơ, lấy ra một con dao gọt hoa quả cùng một chiếc thước kẻ, đưa cho Trương Mạo. Anh ra hiệu cho ông cắt đôi quả táo và đo đường kính mặt cắt ngang.

Trương Mạo làm theo từng bước.

“75 mm. Đây là loại quả cỡ lớn, thuộc loại đặc biệt cao cấp. Còn cái này…” Chử Thần chỉ vào một quả táo khác đã được cắt ra trong phòng thí nghiệm, được đánh dấu ký hiệu số 2: “Nhỏ hơn một chút, đường kính mặt cắt ngang là 60 mm, thuộc loại quả loại một.”

“Đặc biệt cao cấp, quả loại một?!” Trương Mạo tròn mắt nhìn quả táo vừa cắt trong tay, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Bao nhiêu tiền một cân?”

“Loại đặc biệt cao cấp có giá thu mua là 3 hào 3 cho một cân. Loại quả loại một với đường kính cắt ngang từ 60mm trở lên thì giá thu mua sẽ là 3 hào cho một cân. Nhưng có một điểm cần lưu ý là nếu quả có vết bầm nhẹ hoặc bị ép dập, tổng diện tích tổn thương không được vượt quá 0.5 cm², nếu lớn hơn thì sẽ bị tính vào loại khác.”

“Ba… Ba hào ba…” Trương Mạo suýt nữa đứng không vững. Táo địa phương bình thường cao lắm cũng chỉ có giá 1 hào 5 thôi đó!

Chử Thần gật đầu, cười nói: “Tôi đã chạy khắp huyện, thành phố, tỉnh một lượt rồi, đây mà mức giá mà chúng ta xứng đáng có được. Đầu tiên là loại táo này chín sớm hơn thị trường; thứ hai là mọng nước, thịt quả mịn, vị chua ngọt hài hòa; thứ ba là vỏ vàng pha đỏ, hình thức đẹp, dễ bán. Tôi đã vỗ bàn nói với bọn họ là nếu không cho mức giá này, tôi lập tức thuê xe vận chuyển đem bán thẳng đến Tô Châu luôn!”

Trương Thu Sinh nắm chặt tay Chử Thần, xúc động đến mức run rẩy, miệng không ngừng nói: “Cảm ơn, cảm ơn, anh vất vả rồi, vất vả rồi!”

Chử Thần mỉm cười, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng thành tựu. Sau khi được thăng chức chủ nhiệm, thực ra anh hoàn toàn có thể giao công việc quản lý kinh tế nông thôn này cho người khác. Nhưng cấp trên không đồng ý, sợ rằng bao nhiêu công sức anh bỏ ra để thi hành chính sách, khai mở thị trường sẽ bị người mới làm hỏng mất – nhà máy thực phẩm trước đây chính là một ví dụ điển hình đó thôi. Vì vậy, bọn họ đặc biệt chọn một sinh viên mới tốt nghiệp từ Đại học Công Nông Binh năm nay để làm trợ thủ cho anh. Người này lớn hơn anh hai tuổi, có chút quan hệ trên tỉnh, nhưng hoàn toàn thiếu kinh nghiệm thực tiễn ở nông thôn, vẫn còn phải dìu dắt nhiều.

Anh quay sang hỏi: “Cỏ tranh để lót, giấy láng một mặt, sọt tre, dây thừng, dùi để đóng gói, tất cả đã chuẩn bị đủ cả chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị xong rồi, tất cả đều để trong kho.” Đại đội trưởng cam đoan: “Anh yên tâm, khi đóng sọt chúng ta nhất định sẽ cẩn thận.”

Trương Mạo vội vàng phụ họa: “Đúng, đúng! Anh dặn đóng gói thế nào, tôi làm y như vậy. Anh bảo sắp xếp ra sao, tôi sắp xếp y vậy. Nhất định không để táo bị va chạm trong quá trình vận chuyển đâu!”